Thập Niên 80 Cô Vợ Quân Nhân Xinh Đẹp Kiếm Bộn Tiền


Tả Cảnh Ngôn chạy vội về nhà, khóa cửa lại, lúc này cô mới nhận ra quần áo trên lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô liếc nhìn phòng Lục Hạo Đình, muốn nhờ anh ra ngoài xem rốt cuộc là ai đang theo dõi cô.

Khi đến trước cửa phòng, cô lại dừng lại.
Quên đi, Lục Hạo Đình sẽ không tin, nhất định sẽ nghĩ cô đang kiếm cớ bò lên giường anh.
Cứ như vậy, Tả Cảnh Ngôn về phòng ngủ, Lục Hạo Đình không thể vào nhà, nửa đêm đành đi bộ về quân khu.

Tần Phong đêm nay trực ban cũng không ngạc nhiên khi thấy người bạn tốt của mình trở lại.
"Haha, Lão Lục, sao tự nhiên lại muốn về nhà? Chẳng bằng cậu thay tôi làm nhiệm vụ đi!"
"Cậu về đi, tôi trực thay cho."
Lục Hạo Đình vẻ mặt lạnh lùng đuổi hắn đi, chẳng lẽ bị vợ nhốt ở ngoài?
"Muộn thế này rồi tôi còn về kiểu gì? Đừng hòng chiếm giường của tôi."
Tần Phong ngồi xuống giường, cười nhìn Lục Hạo Đình:
“Tôi nói này, cậu đúng là ăn no rửng mỡ.

Trong nhà có một cô vợ nhỏ nhưng vẫn nhất quyết đến quân khu đòi tranh giường với chúng tôi.”
Lục Hạo Đình lạnh lùng nhìn qua, Tần Phong lập tức thu hồi nụ cười giễu cợt: "Sao thế? Cô ấy có đồng ý làm việc ở nhà máy dệt không?"
Đây là vấn đề quyết định xem người đồng chí này có thể thoát khỏi biển khổ hay không, hắn không dám tìm bừa một đơn vị, xưởng dệt đủ hấp dẫn phải không?

Anh ta thực sự thắc mắc liệu người phụ nữ đó có thể để Lão Lục đi dễ dàng vậy không.
Phải biết rằng Lão Lục là một trong những nhân tài hàng đầu trong quân đội, được lòng nhiều lãnh đạo, trong đoàn văn nghệ quân khu cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp thích hắn.
Không nói đến người khác, ngay cả em gái anh ta, chỉ mới gặp Lục Hạo Đình một lần đã nhớ mãi không quên.

Mỗi khi không có việc gì làm, nó lại hỏi tin tức về Lục Hạo Đình, biết được anh ấy đã kết hôn thì ánh sáng trong mắt như biến mất.
Lục Hạo Đình bực bội cởi cúc áo, ngồi xuống ghế.

Anh bỏ quân phục ở nhà, mũ cũng không đội, chỉ mặc áo sơ mi đi ra ngoài.
Quân phục thay ở ký túc xá, sáng mai mới lấy được.
“Cô ấy sẽ không đi.”
Tần Phong tựa hồ đoán đúng, hét lên với Lục Hạo Đình:
"Một nhà máy dệt, một đơn vị có tiền cũng không vào được, nhưng cô ấy lại không muốn đi? Tôi biết ngay mà, cô ấy không thể buông tha cho cậu."
Lục Hạo Đình đợi hắn hét xong mới nói:
“Anh đoán sai rồi, cô ấy đã đồng ý ly hôn.”
"Đồng ý ly hôn? Sao có thể đồng ý ly hôn?"
Tần Phong không thể tin hỏi lại, hắn có nghe nhầm không, người phụ nữ đó lại đồng ý ly hôn?
“Chúng tôi sẽ đi làm thủ tục vào sáng sớm ngày mai.”
Lục Hạo Đình không muốn cùng Tần Phong nói chuyện nữa, ít nhất ở chuyện này Tả Cảnh Ngôn giữ lời, hắn cũng không muốn Tần Phong tra hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lương tâm của cô ấy đột nhiên trở lại?"
"Chờ đến mai sẽ biết."
Lục Hạo Đình đi tới kéo Tần Phong từ trên giường đứng dậy:
"Đi về nhà ngủ."
"Này, này...!cậu bỏ ra đi!"
Tần Phong hét lớn, nhưng trên người lại thành thật đứng lên, cầm chiếc mũ trên bàn đội lên:
"Đây chính là cậu bảo tôi trở về, nếu như tuần tra tới, cậu phải giải thích rõ ràng."
“Tôi biết rồi.”
Lục Hạo Đình khó chịu không muốn nói thêm nữa liền xua tay đuổi hắn đi.
Sau khi Tần Phong rời đi, Lục Hạo Đình nằm trên giường không thể ngủ được, anh đặt hai tay ra sau đầu nhìn lên mái nhà, suy nghĩ về sự bất thường của Tả Cảnh Ngôn hai ngày qua.
Liệu cô ấy có giữ lời hứa ngày mai sẽ ly hôn không?
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, sáng sớm Tả Cảnh Ngôn thức dậy, nắng chói chang, gió ấm áp, không biết có phải vì Lục Hạo Đình ở nhà nên tối qua Tả Cảnh Ngôn ngủ rất ngon.

Cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thời tiết rất đẹp, tâm trạng cũng tốt hơn.

Tả Cảnh Ngôn nằm phơi nắng, rửa mặt nấu cơm, ăn xong liền đi ly hôn.
Cô bước ra khỏi phòng, lại thấy phòng Lục Hạo Đình cửa vẫn đóng chặt.
Quân nhân thường dậy sớm, chắc là ra ngoài tập thể dục.
Tả Cảnh Ngôn đang suy nghĩ, đi ra ngoài nhà phụ, thấy cửa vẫn khóa chặt, Lục Hạo Đình còn chưa dậy sao?
Không phải dậy sớm để huấn luyện sao?
Hay là vì hôm nay ở quân đội không có việc gì làm nên lười biếng, hay là vì đồng ý ly hôn nên hưng phấn thức đến gần sáng?
Tả Cảnh Ngôn vừa nghĩ vừa mở cửa, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng chắn, khiến cô sợ đến mức lùi lại vài bước.
Cô ấy chắc chắn rằng cửa đã được khóa từ bên trong, nghi ngờ hỏi Lục Hạo Đình:
“Anh ra ngoài bằng cáh nào?”
Có phải tất cả quân nhân đều thần kỳ như vậy, có thể ra ngoài khi cửa khóa không?
Lục Hạo Đình trịnh trọng nhìn cô, không giải thích làm sao đi ra ngoài, anh đưa chiếc bánh bao trong tay ra, giọng kiên quyết ra lệnh:
"Ăn xong rồi đi."
"Tôi đi rửa mặt trước."
Tả Cảnh Ngôn bối rối cầm lấy bánh bao, biết anh vội ly hôn, cô không lãng phí thời gian, lập tức múc nước đánh răng rửa mặt.
Lục Hạo Đình cũng không có vào nhà, chỉ đứng trong sân chờ đợi.
"Cảnh Ngôn, sáng nay chị dâu nấu cháo rau, ngon không?"
Giang Tuyết Ưng bưng một bát cháo rau lớn đi vào trong sân, mỉm cười, nhìn thấy Lục Hạo Đình, cô mỉm cười chào hỏi:
"Hạo Đình ở nhà à."
"Chi dâu."
Lục Hạo Đình gật đầu chào cô, ánh mắt rơi vào bát cháo rau, hình như Tả Cảnh Ngôn vẫn chưa thay đồ, sao đã kịp tìm người khác ăn trực rồi? Anh đẩy thẳng bát cháo đi:
“Chị dâu, em đã mua đồ ăn rồi, chị đi lấy cháo về cho bọn trẻ đi.”
“Cậu mua bánh bao à? Không ăn cháo sao?”

Giang Tuyết Ưng làm sao có thể lại mang cháo trở về, vừa nói chuyện với hắn, vừa gọi Tả Cảnh Ngôn: "Cảnh Ngôn, cầm theo bát nhé."
Hôm qua, mẹ con nhà họ đã ăn bánh bao do Tả Cảnh Ngôn đưa cho.

Cô trước đó chỉ đưa cho Tả Cảnh Ngôn hai cái bánh bao rau củ, nhưng lại được trả lại một tô lớn bánh bao nhân thịt, khiến cô cảm thấy áy náy.
Ngoài ra qua cuộc tranh cãi giữa Lý Ái Mỹ và Tả Cảnh Ngôn, biết rằng trước đây đã hiểu lầm Tả Cảnh Ngôn, Giang Tuyết Ưng càng muốn hòa hợp với cô hơn.
"Cảm ơn chị dâu."
Tả Cảnh Ngôn không từ chối, cô bưng một cái bát rỗng đi ra, mỉm cười cảm ơn Giang Tuyết Ưng.

Đây là khởi đầu tốt đẹp, họ hàng xa không bằng láng giềng thân thiết, cô cho rằng Giang Tuyết Ưng là người tốt, muốn làm bạn bè tốt với cô.
"Lão Lục mua bánh bao, chị mang một cái về cho Đông Đông."
Nhưng cô ấy có qua có lại, nhận cháo thì cũng đưa trả một cái bánh bao.
Giang Tuyết Ưng hôm qua đã nhận bánh bao rồi sao có thể lấy thêm, từ chối rồi vui vẻ quay về với một cái bát rống.
Lục Hạo Đình nhướng mày, Tả Cảnh Ngôn lại khiến hắn kinh ngạc.
Tả Cảnh Ngôn nhìn Lục Hạo Đình như thần giữ cửa, cũng không thể để người ta ngồi nhìn mình ăn.
"Anh cũng nên ăn một ít đi! Đây có được coi là bữa ăn gia đình của chúng ta không?"
Lục Hạo Đình thấy trên mặt cô không hề có chút u sầu nào, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, nụ cười hiền lành tự nhiên, giọng điệu có chút nghịch ngợm.
Bất kể từ vẻ ngoài hay giọng điệu của cô ấy, dường như ly hôn là một điều đáng mừng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận