Trong phòng ngủ đằng kia.
Trương Thúy Chi giống như một con mèo lười biếng nằm trên người n Chí Cương, má áp vào bộ ngực rắn chắc và nóng bỏng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, trong lòng có chút kiên định dị thường nói.
"Sau này em sẽ sống thật tốt với anh.
"
n Chí Cương nằm bên giường giơ tay lên sợ người nằm phía trên ngã xuống nhưng lại bối rối không biết để tay vào đâu, nghe xong lời này của cô anh cũng không lên tiếng trả lời.
Tuy nhiên, Trương Thúy Chi không hề khó chịu vì sự im lặng của anh, cô biết hơn nửa năm kể từ khi kết hôn, bản thân đã gây ra bao nhiêu rắc rối, cả ngày giống như một người phụ nữ chanh chua, tìm đủ thứ phiền phức, chỉ sau một đêm đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, cho dù là ai cũng không tin được, nếu như không giải quyết tốt, còn tưởng bản thân đang nghẹn cái gì tới mức hỏng mất!
Trong phòng im lặng một lúc, đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Trương Thúy Chi không thành thật vẽ loạn trên lồng ngực rắn chắc của anh.
"Sao em có cảm giác nơi này của anh còn lớn hơn của em?" Nói xong cô có cảm giác như nước miếng của mình sắp chảy xuống.
Kiếp trước, từ khi anh mất, cô vẫn luôn một lòng nghĩ tới em trai và nhà mẹ đẻ, cho dù tuổi tác vẫn còn trẻ nhưng cô cũng không nghĩ tới chuyện tái hôn, sống một mình suốt quãng đời còn lại.
Bây giờ khi bản thân đang chạm vào bộ ngực căng cứng bên dưới, cảm thấy thật dễ chịu, cô có cảm giác như máu trong người đang sôi lên.
Đường nét góc cạnh của n Chí Cương mang theo một chút lãnh đạm, anh mím môi, nắm lấy cổ tay trắng nõn thon dài và nói với người đang ngồi trên người mình.
“Đi xuống.
” Trong giọng nói của anh có chút kiềm chế.
Trương Thúy Chi vẫn đang nằm trên người anh, không còn cách nào khác là phải dừng việc mình đang làm, không hài lòng bĩu môi.
Cô cảm thấy người đàn ông này rất biết cách phá hỏng bầu không khí, bản thân đã chủ động như vậy nhưng đối phương vẫn còn nhịn được.
Cô cảm nhận rõ ràng dưới mông có vật gì đó cứng cứng cọ vào mình, cách một lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thứ thô to nóng bỏng kia.
Vậy mà anh ấy còn… Quên đi, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, không cần phải vội, cô ngáp một cái không tiếp tục nữa nói.
“Tắt đèn đi, em buồn ngủ quá.
”
Đèn vừa tắt, căn phòng trở nên tối tăm, không một tia sáng, chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa.
Trong bóng tối, n Chí Cương nghe được hít thở đều đều của người nằm trên người mình, vòng eo thon gọn quá mềm mại của cánh tay dài giơ lên gác trên đầu được anh bảo vệ trong lòng, sợ người đang ngủ lật người một cái sẽ lập tức ngã xuống.
Ngày hôm sau, Trương Thúy Chi vẫn đang ngủ, cảm thấy bên ngoài nhà có sự náo động, tràn ngập tiếng người nói chuyện và ồn ào.
Ở ngoài sân ngoài nhà, n thị cho một nắm đường lớn vào nước đun sôi rồi rót nước cho từng người một.
Đầu năm nay, đường cũng là một mặt hàng khan hiếm, bình thường cũng không có ai dám bỏ tiền ra mua để ăn.
Sau khi uống xong bát nước đường, người hàng xóm kế bên tiến tới gần n thị nhỏ giọng hỏi.
“Thím ơi, sao hôm qua tôi không nghe thấy con dâu thím mắng nhiếc?”
n thị đặt ấm nước xuống, nhìn vẻ mặt hóng hớt của hàng xóm, lên tiếng nói chuyện.
“Con dâu nhà tôi tuy giọng nói có hơi lớn một chút nhưng là người có tấm lòng rất tốt!”
Dì Trương mỉm cười không trả lời, nghĩ đến đêm qua bà ấy nghe người nhà nói thằng nhóc vô lại ở đầu làng bị Tiểu Cương đánh cho một chất, không nói tới việc bị đánh tới thừa chết thiếu chết, thằng nhóc đó còn bị đánh gãy một chân.
Không ngờ con dâu nhà bà lại yên tĩnh như vậy, có thể là con dâu nhà bà có liên quan tới thằng nhóc kia!
Nghĩ đến đây, bà ấy không nhịn được muốn nói chuyện này với người khác.
n thị cũng lười để ý tới bà ấy, bưng ấm nước rót cho người khác, đến bên con trai, lo lắng thì thầm với con.
"Con mau đi xem Thúy Chi đi, mau gọi con bé dậy sớm một chút nhưng cũng đừng để xảy ra chuyện.
"
n Chí Cương đang di chuyển những viên gạch nghe thấy lời của mẹ thì dừng việc đang làm lại, buổi sáng khi anh tỉnh dậy, quả thực cô vẫn còn ngủ, bây giờ đã mười giờ rồi.
Do dự một lúc, anh rửa tay rồi đi về phía phòng chính.
Sau khi mở cửa bước vào nhà, anh lại đóng cửa lại, sau đó kéo rèm ngó vào trong phòng ngủ, sau đó mới bước tới bên cạnh giường.
Nhìn người trên giường, thân hình trắng nõn như tuyết, quần áo mặc trên người cực kỳ mát mẻ, quần đùi ngắn đến mức mơ hồ có thể nhìn thấy cặp mông trắng nõn mềm mại phía trên đùi.
Khi anh mở cửa và đóng cửa bước vào, Trương Thúy Chi đang đợi người đàn ông này đi đến bên giường, cô vẫn còn đang ngái ngủ vươn cánh tay trắng nõn thon thả ra, nghiêng người về phía trước ôm lấy thắt lưng của n Chí Cương.
Nhưng trước khi cô chạm vào anh, anh đã lùi lại một bước né tránh!
Vòng tay của Trương Thúy Chi trống không nhất thời khiến cô tỉnh táo lại, cô ngồi dậy, mái tóc đen bù xù trên đầu, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp lộ vẻ giận dữ, như thể chỉ một giây nữa thôi cô sẽ nổ tung, cô chỉ tay về phía n Chí Cương gọi đầy đủ cả họ tên của anh nói.
" n Chí Cương, anh trốn cái gì? Muốn làm loạn có phải không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...