Trương Thúy Chi nằm ở trên giường, không biết bao lâu, nghe được tiếng nước chảy ào ào trong sân, mới biết n Chí Cương vừa trở về, đang tắm nước lạnh.
Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Trong bóng tối, n Chí Cương tưởng rằng người trên giường đã ngủ nên nhẹ nhàng bước vào phòng, anh đang định lấy chiếu trải xuống sàn thì nghe thấy tiếng động từ trên giường truyền đến.
.
"Anh lên đây ngủ đi.
" Trương Thúy Chi nói xong liền đưa tay bật đèn.
Trong phòng lập tức sáng bừng, n Chí Cương dừng việc mình đang làm lại, nhìn người đang nằm trên giường, lúc này dùng một tay chống lên đầu, mái tóc đen tùy ý rải rác trên bờ vai và chiếc cổ trắng nõn.
Chỉ thấy trên người cô mặc một chiếc áo lót nhỏ không có tay, phía bên dưới mặc một chiếc quần đùi, để lộ đôi chân trắng như tuyết, thân hình kiều diễm cũng hoàn toàn lộ ra không sót một cái gì.
Thấy vậy, ánh mắt anh lập tức tối sầm, anh bước lên giường, thân hình mảnh dẻ thẳng tắp nằm xuống cạnh giường, rồi giơ tay tắt đèn.
Trong bóng tối, Trương Thúy Chi lăn tới bên cạnh n Chí Cương, vừa dựa vào người anh, cô vừa kéo cánh tay khỏe mạnh của anh gối đầu lên đó.
Cánh tay thon dài trắng nõn ôm lấy vòng eo thon thả không một chút mỡ thừa, đôi chân trắng như tuyết đặt trên người anh, sau khi tìm cho bản thân một tư thế vô cùng thoải mái, cô mới nói.
"Vừa rồi em không có lừa anh, thật sự có người.
"
Lúc này, phần lớn cơ thể cô gần như áp sát vào cơ thể n Chí Cương, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng cơ thể n Chí Cương cứng đờ.
Trong bóng đêm, cơ thể mềm mại trắng nõn thơm mùi sữa ở trong lòng mình, hầu kết của anh vô thức lăn lên lộn xuống, giọng nói của anh có chút kiềm chế cùng khàn khàn nói: "Không sao đâu, ngủ đi!"
Lúc này Trương Thúy Chi cũng không hề buồn ngủ, cô dụi đầu vào cánh tay anh nói.
“Em không buồn ngủ, khó khăn lắm anh mới quay về một chuyến, nói chuyện với em.
" Trong lúc nói chuyện, tay cô có chút không thành thật vuốt ve lồng ngực rắn chắc, khẽ thở dài, cảm giác trên tay thật tuyệt!
Bị cô chạm vào như vậy, hô hấp của n Chí Cương trở nên trầm thấp, anh nắm lấy bàn tay không chịu an phận của cô, siết chặt trong lòng bàn tay, lên tiếng.
“Sau này có chuyện gì, nhất định phải nói cho anh biết.
”
Nghe anh nói xong, Trương Thúy Chi liền xoay người nằm trên người anh, xuyên qua tia sáng mờ nhạt nhìn người bên dưới hỏi.
“Anh có tin là em không nói dối anh không?”
Sau khi ôm cô vào trong phòng, anh không nói gì cứ như vậy xoay người đi ra ngoài, lâu như vậy mới quay lại, cô còn tưởng rằng anh ấy không tin lời mình nói chứ!
Ánh mắt hai người chạm nhau, n Chí Cương nhìn người nằm trên người mình, bây giờ cô không ồn ào như vậy rất tốt nhưng rõ ràng là cô không hề muốn sống cùng anh một chút nào.
"Nếu em muốn ly hôn, bất cứ lúc nào có thể nói cho anh biết.
"
Trương Thúy Chi nghe được hai chữ ly hôn, cô lập tức ngồi thẳng dậy, ngồi lên bụng của anh, giơ tay bật đèn, cúi đầu nhìn người bên dưới, như hổ cái hỏi.
"Ai nói em sẽ ly hôn? n Chí Cương, anh có ý gì? Hôm nay nhìn thấy thanh mai trúc mã của anh, có phải trong lòng anh bắt đầu ngứa ngáy rồi không? Em nói cho anh biết, n Chí Cương, anh đừng hòng nghĩ tới chuyện ly hôn.
Nếu anh dám nhắc tới hai chữ ly hôn với lão nương, em nhất định sẽ cắn chết anh.
”
Càng nói, cô càng kích động, giọng nói bất giác cao lên mấy độ.
n Chí Cương nằm thẳng trên giường nhìn người đang ngồi trên người mình, không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, không biết có phải người này đã hiểu lầm gì không, lập tức lên tiếng giải thích nói.
"Cả ngày em ầm ĩ, anh còn tưởng em không muốn ở bên cạnh anh!"
Nghe anh nói xong, trong nháy mắt cơn tức giận của Trương Thúy Chi cũng giảm đi một nửa, đừng trách anh suy nghĩ nhiều, trước đây bản thân như thế nào, cô là người rõ ràng nhất.
n thị ở phòng bên cạnh vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng con dâu mắng, bà lo lắng cầm lấy áo khoác khoác lên người, đi sang phòng hai đứa giơ tay kéo rèm ra.
Vừa vào bà đã nhìn thấy con dâu đang ngồi ở trên người con trai mình, nhìn thấy điều này, khuôn mặt già nua của bà lập tức đỏ bừng, vội vàng trở về phòng.
Cũng may là bà chưa nói gì, hai người bên trong hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của mình.
Ngồi tựa lưng vào giường, cười đến tận mang tai, bà luôn nghĩ con dâu sẽ không cho Tiểu Cương chạm vào người mình.
Bây giờ thấy như vậy, xem ra bà đã suy nghĩ quá nhiều, chẳng bao lâu nữa bà có thể ôm cháu trai rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...