Trong cơn hấp hối, Trương Thúy Chi nằm trên giường bệnh, rơi nước mắt tiếc nuối.
Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng nặng nề rằng tất cả đồ ăn, quần áo trong nhà đều phải được ưu tiên cho em trai cô.
Sau khi lớn lên, lập gia đình rồi, cô vẫn còn trẻ nhưng chồng lại mất sớm, cô thậm chí còn lấy toàn bộ số tiền được đền bù từ cái chết của chồng để trợ cấp cho em trai nuôi dưỡng cháu trai ăn học cưới vợ.
Cả cuộc đời Trương Thúy Chi cần mẫn làm việc, tất cả đều cống hiến hết cho gia đình mẹ đẻ.
Mãi cho đến khi lâm bệnh nằm liệt giường không thể làm việc được nữa, cô vốn nghĩ đã đến lúc bản thân có thể nghỉ ngơi và trông cậy vào đứa cháu nhỏ sẽ chu cấp dưỡng lão cho mình.
Nhưng đâu ai ngờ được, Trương Thúy Chi bị bệnh tật hành hạ mà không ai chăm lo bên giường, đứa cháu trai nhỏ một tay cô nuôi lớn trưởng thành đến giờ không chút do dự đã rút ống thở của cô, mới khiến cô rơi giọt nước mắt không can tâm.
Nếu có thể sống lại một lần nữa, cô nhất định sẽ làm một người vợ tốt, sẽ không bao giờ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ tham lam không biết điểm dừng của mình, nếu không cô cũng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt Trương Thúy Chi là chiếc màn cũ không biết có từ thời đại nào.
Nhìn thấy nó cô lập tức ngồi dậy.
Cô quan sát xung quanh, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp được đắp bằng bùn đất trước mặt, trên tường còn dán chữ “Hỷ” lớn màu đỏ đã hơi nhạt màu, trong đầu Trương Thúy Chi chợt lóe lên một suy nghĩ.
Cô nhấc cánh tay lên nhìn bàn tay trắng xanh của mình, lại vội vàng vén màn ra khỏi giường, chạy đến trước bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương.
Lông mày đen nhánh, môi đỏ răng trắng, là cô thời điểm mới tuổi hai mươi rực rỡ như ánh mặt trời.
Bây giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn rằng mình đã thực sự sống lại.
Trong phút chốc, hốc mắt cô nóng bừng, Trương Thúy Chi gần như rơi nước mắt vì kích động xen lẫn vui mừng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói thận trọng.
"Thúy Chi, con dậy rồi à? Bữa sáng đã làm xong rồi."
Trương Thúy Chi nhận ra đó là giọng nói của mẹ chồng cô.
Trước đây vì không hài lòng với mối hôn sự này nên sau khi kết hôn, cô vẫn thường làm khó mẹ chồng, mỗi khi cô có gì đó không hài lòng thì sẽ hô to gọi nhỏ, làm mình làm mẩy với bà.
Bà n tự thấy con trai mình kẹp theo một đứa nhỏ, cũng không dễ lấy vợ, thế nên mới bằng mọi cách mà bao dung với con dâu bà như vậy.
Trương Thúy Chi vốn định đi ra ngoài, nhưng cúi đầu xuống nhìn thấy mình vẫn đang mặc một cái áo chẽn cộc tay thì mới lấy ra một chiếc áo sơ mi hoa từ trong tủ mặc vào, cài cúc rồi kéo rèm đi ra ngoài.
Bà n nhìn thấy con dâu đi ra, lo lắng lùi lại một bước, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nói:
"Mẹ đã chuẩn bị nước rửa mặt cho con rồi, con đi rửa mặt rồi vào ăn sáng đi."
Trương Thúy Chi nhìn người mẹ chồng trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy đối với bà.
Rõ ràng cô biết sau khi hai người kết hôn bà đã đối tốt với mình như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối cô lại chỉ cảm thấy đây là đương nhiên.
Cô nói với mẹ chồng: “Mẹ, từ nay về sau con sẽ tự mình làm những việc như thế này.”
Nhìn thấy cô như vậy, vẻ mặt n thị giống như nhìn thấy ma, vô cùng kinh ngạc, cũng không rõ cô con dâu mình lại định bày trò gì đây, thế là vội vàng đổi chủ đề: "Không sao, không sao, nhanh đi rửa mặt đi." Bà nói rồi vội vã rời đi như đang chạy trốn.
Nhìn thấy mẹ chồng như vậy, Trương Thúy Chi biết nhất thời sẽ không thể xóa bỏ được hình tượng người vợ tồi của mình rồi, cô đang định đi ra ngoài, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người cao lớn đang bước vào.
Đối diện với con ngươi đen nhánh của người đàn ông, trái tim cô như lỡ một nhịp.
Trước đây cô cũng không biết mắt mình có phải là bị cứt chó che mù rồi không, thế mà lại không cần một người đàn ông mặt mày sắc sảo, ngũ quan anh tuấn đoan chính như anh.
Chỉ vì cô khinh thường anh ngày trước chỉ giữ một chức nhỏ trong quân đội, lại mang tâm lý hư vinh đua đòi mà thầm coi khinh anh, cảm thấy anh vô dụng, không xứng với vẻ ngoài xuất sắc của bản thân.
Vì vậy, sau khi kết hôn, Trương Thúy Chi tìm đủ mọi lý do để không cho anh chạm vào mình.
Người đàn ông này cũng là người dễ nói chuyện, bọn họ cưới nhau đã gần một năm, mỗi lần từ quân ngũ nghỉ phép trở về, anh đều trước sau như một chưa từng vượt qua ranh giới.
Nhìn dáng người cao gầy, vai rộng chân dài và vẻ ngoài mạnh mẽ của anh, Trương Thúy Chi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc một trận.
Không biết có phải là do kiếp trước cô đã sống như góa phụ cả một đời hay không nên khi nhìn thấy người chồng trẻ tuổi cường tráng trước mặt mình, toàn thân cô đột nhiên lại trở nên khô nóng quá mức.
Cô đè nén cảm giác rộn rạo trong lòng, nói với anh: "Chiều nay anh có rảnh không? Cùng em về nhà mẹ đẻ một chuyến đi!"
n Chí Cương đang đi lướt qua, nghe thấy những lời này của cô, anh hơi khựng lại, sau đó gật đầu đáp: “Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...