“Em yếu không làm được nhiều việc nặng nhọc, việc nặng nhọc ở nhà chỉ mình anh làm, em sẽ liên lụy anh, em phải nuôi mẹ, hay là chúng ta thôi đi.
”Đúng lúc hai người còn chưa chính thức kết hôn, cũng chưa có đăng ký kết hôn, vậy thôi, mọi ai đi đường người đó.
Triệu Mạc không tức giận, cô so với anh còn nhỏ tuổi hơn, vẫn có tính trẻ con, là một cô gái mới lớn, mỗi lúc một ý.
Cô vốn nhạy cảm và hay nghi ngờ, lúc nãy không cho cô làm gì thế mà cô lại nghĩ nhiều đến vậy.
Triệu Mạc đặt đũa lên bát mì của cô.
Canh sườn heo trong vắt đầy ắp mì, phủ một lớp sườn heo, rắc ít hành lá cắt nhỏ:“Ăn đi, ăn xong rồi nói chuyện.
”Triệu Mạc bắt đầu bưng bát của mình lên, chỉ có mì, không có sườn, mỗi lần anh chỉ gắp khoai tây, còn không quên gắp thịt kho cho cô.
“Triệu Mạc…”Ngô Uyển Uyển muốn nói chuyện này, nếu nói xong, cô sẽ rời đi ngay bây giờ, để đến tối cô sẽ sợ.
“Vậy em ăn hết thịt kho tàu và xương sườn đi, sau đó anh sẽ nói chuyện với em, nếu không thì quên đi”.
Giọng điệu anh cứng ngắc, không có thể cãi lại.
Ngô Uyển Uyển chỉ còn cách cúi đầu ăn, nhưng khi thấy trong bát của Triệu Mạc không có gì, cô không nhịn được gắp hai miếng sườn heo và thịt kho từ bát của mình cho anh.
Triệu Mạc không từ chối, cười nhìn cô rồi ăn hết.
Cô thực sự không thể ăn hết một bát mì lớn, còn sót lại một ít xương sườn, thịt kho tàu quá ngon cô đã ăn hết.
Ngô Uyển Uyển hơi hơi ngại ngùng.
“Sao không ăn nữa.
”Triệu Mạc thấy cô ăn còn thửa nửa chén mì và hỏi.
“Em ăn không vô, em no rồi.
”Triệu Mạc lấy phần mì còn lại của cô, húp hết, lau miệng rồi cầm hai cái bát đi rửa.
Ngô Uyển Uyển đang ngồi trong phòng, đợi anh quay lại và nói về việc có để cô đi hay không.
Sau khi rửa bát xong anh vào nhà, mở bánh ngọt mua ở chợ huyện, đưa cho cô một miếng: “Có nhân táo tàu, ngọt lắm, ăn một cái đi.
”Ngô Uyển Uyển nhìn anh, đôi mắt cô lại đỏ lên, cô bĩu môi, như sắp khóc:“Triệu Mạc, rốt cuộc anh muốn gì? Sao anh tốt với em vậy? Em không trả nổi.
”“Anh đâu cần em trả lại, anh chỉ muốn đối xử tốt với em.
”Triệu Mạc đưa bánh mứt táo đến bên miệng cô:“Ăn nhanh lên, nếm thử, nếu ngon, ngày mai anh sẽ mua cho em.
”Nước mắt Ngô Uyển Uyển lăn dài từ khóe mắt như những hạt châu vỡ vụn, giọng cô nghẹn ngào:“Anh đừng đối xử tốt với em như vậy……Em, em không biết phải báo đáp anh như thế nào.
”Nhìn cô rơi nước mắt, Triệu Mạc trong lòng đau xót, đứng dậy ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:“Không cần em báo đáp, không cần em trả lại, anh chỉ muốn tốt với em.
Em là vợ anh, việc trong nhà em không cần làm, không cần lo lắng lương thực trong nhà, anh kiếm tiền cho em tiêu, anh làm việc nhà, nhưng em không thể rời khỏi anh, phải luôn ở bên cạnh anh, sinh con cho anh, sinh hoạt cùng anh, được chứ?”“Triệu Mạc….
”Ngô Uyển Uyển ôm lại anh, và vùi cả người vào lòng anh:“Hãy để em làm việc gì đó, đừng làm em cảm thấy mình là gánh nặng của anh, được không?”Ngay cả khi đó chỉ là một việc trong khả năng của cô, cô muốn giúp anh và cùng anh chăm sóc ngôi nhà này.
“Được rồi, để em làm, có việc đặc biệt cho em đây và chỉ em mới làm được thôi đó.
”“Việc gì?”Ngô Uyển Uyển nghĩ trong lòng, nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra, vì vậy cô chỉ có thể ngước mắt nhìn anh, tìm kiếm câu trả lời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...