Vốn tưởng là sinh đôi, kết quả sinh ba đứa, y tá đẩy Cố Uyển và ba đứa nhỏ đến phòng bệnh 136 để thu xếp sau sinh, cả nhà vẫn chưa ai có phản ứng gì.
Một hàng ba đứa bé được cẩn thận sắp xếp ngay ngắn trên giường sơ sinh gây cho mọi người chấn động thị giác quá lớn.
Ba đứa nhỏ có ngoại hình giống nhau rất khó phân biệt.
Hai đứa bên trái đỏ hỏn da nhăn nheo, đứa ngoài cùng bên phải trông đẹp hơn hai đứa còn lại, da không đỏ cũng không nhăn, còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ giữa hai lông mày.
Lâm Xuân Hoa hỏi y tá: “Đây là đứa lớn?”
Y tá phá lên cười nói: “Từ trái sang phải, đây là đứa thứ ba, là con gái, nốt ruồi nhan sắc này là cái dễ xác định nhất, chắc là hai người anh nhường nhịn cô em gái này lắm, con bé nặng nhất, bốn cân tám lạng, đứa con cả bốn cân, đứa thứ hai bốn cân hai lạng.
Trên tay mấy đứa trẻ có đánh số, nên không dễ nhầm đâu.”
Phải nói rằng, sinh ba mà có cân nặng như vậy thì đã là rất tuyệt rồi, có những người mang thai đôi, thời kỳ mang thai bồi bổ không tốt lúc sinh ra cũng không tốt được như trường hợp sinh ba này.
Hai y tá giải thích một số điều cần chú ý cho Cố Uyển và gia đình cô ấy trước khi rời đi, Tần Chí Hoa đợi những người khác đi ra ngoài và đóng cửa phòng.
Cố Uyển thực sự rất mệt, bác sĩ yêu cầu cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cô nhìn ba đứa trẻ bên cạnh giường lại không muốn nhắm mắt.
Tần Chí Quân lúc này mới có thể nói chuyện với Cố Uyển, khi cô sinh con anh không ở bên cô, trong lòng anh thật ra rất áy náy, nhưng mẹ và các em trai em gái ở bên cạnh, nên anh không thể nói lời sến sẩm.
Cũi được đặt ở giữa hai giường bệnh, Tần Chí Quân ngồi ở bên kia giường của Cố Uyển, giúp cô vén tóc bởi vì mướt mồ hôi mà dán ở trên mặt ra sau tai, trong lòng có biết bao điều muốn nói, nhưng thốt ra khỏi miệng chỉ là câu anh xin lỗi.
Cố Uyển cong môi, người đàn ông ngốc nghếch này đã chạy theo kể từ khi cô được đẩy ra khỏi phòng sinh, đôi mắt anh hàm chứa nhiều điều muốn nói, rồi cái gì cũng không thốt lên được, đến giờ anh vẫn chưa nhìn mấy đứa trẻ vài lần.
Cô nắm tay anh, cười nói: “Ba đứa con bảo bối.”
Đôi mắt cô sáng ngời, tràn đầy hạnh phúc.
Tần Chí Quân rất muốn nói rằng vợ của mình thật tuyệt vời, nhưng khi nhìn đến em trai và em gái ở bên cạnh, anh lại thấy xấu hổ.
Ngược lại, Lâm Xuân Hoa lại hớn hở nói ra điều mình muốn nói: “Uyển Uyển nhà chúng ta thực sự rất tuyệt vời, một lúc cho mẹ thêm những ba đứa cháu.”
Cả gia đình đều cười vang, quây quần xem bọn trẻ.
Thật là bé nhỏ, nhỏ đến mức Tần Chí Quân thậm chí không dám dùng tay chạm vào.
Cố Uyển lần lượt chỉ vào ba đứa nhỏ nói: “Đây là Bình An, là đứa hoạt bát nhất, lúc mới sinh, thằng bé còn quay đầu lại nhìn em với vẻ mặt kỳ quái; đứa thứ hai ngay từ đầu em còn tưởng là Điềm Bảo, kết quả nghe thấy là con trai thì ngơ ngác luôn, thằng bé và Điềm Bảo đều không thích động đậy, khi sinh xong bị bác sĩ vỗ mông liền khe khẽ khóc hai tiếng rồi lăn ra ngủ luôn.”
Cả nhà nhìn thử quả nhiên là như vậy, Bình An rút tay từ trong tã lót chỉ chỉ quơ quơ khắp nơi, hai mắt đen láy, đặc biệt thích hóng hớt tiếng người nói chuyện, nghe thấy tiếng nói ở phía bên nào là quay đầu nhỏ về bên đó, còn hai đứa còn lại thì yên tĩnh lặng lẽ.
Cố Uyển tiếp tục nói: “Bác sĩ nói bác sĩ Trung y lần trước bắt mạch bảo là hai đứa, có thể là do đứa thứ hai và thứ ba không thích cử động, hai đứa nó nếu nhịp đập tim hơi đồng đều liền dễ bị sót.”
Lại nói rằng Điềm Bảo có thể thích ba ba hơn.
“Bác sĩ đều cho là em sinh xong rồi, thậm chí em còn nghĩ là đã tốt, nhưng y tá bước vào nói rằng Tần đại ca đến rồi, còn hỏi về tình trạng của em ở ngoài phòng sinh, bụng em đột nhiên đau thắt một cơn, sau đó lại nghe bác sĩ nói còn một đứa nữa sắp ra.”
Một nhóm người khi nghe thấy câu chuyện này thì cười phá lên, đều nói rằng cô con gái thân với ba hơn.
Trong ba đứa bé, Điềm Bảo là đứa tròn trịa nhất, cộng thêm với nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Lại nghe được con gái sau khi nghe thấy mình tới mới chịu chui ra, Tần Chí Quân nhìn cô nhóc trong mắt đều là niềm vui thích, lúc này đều có thể nhìn ra anh cưng đứa bé này hơn.
Việc sinh nở diễn ra suôn sẻ, trong phòng sinh nhiều người không thể ngủ được, Lâm Xuân Hoa bảo Tần Chí Hoa đưa Hiểu Muội đến một khách sạn nhỏ bên cạnh bệnh viện ở lại một đêm, bà ấy và Tần Chí Quân thì ở chỗ này chăm sóc cho Cố Uyển và mấy đứa bé.
“Anh trai con đã về, ngày mai con có thể quay trở lại với công việc làm ăn được rồi.
Con chỉ đường cho Hiểu Muội, buổi tối Hiểu Muội ngủ một giấc ngon lành, ngày mai lại đến thay phiên cho mẹ.
Nhớ sáng sớm ngày mai đi cùng anh ba của con mua cặp móng giò, ở nhà nấu canh với đậu tương đem qua đây, lại đem thêm hai bộ đồ cho bọn trẻ, tuy rằng ở bệnh viện có một bộ, nhưng đám trẻ này mà bĩnh ra thì cũng không đủ thay đâu.”
Hai anh em gật đầu đồng ý, ra khỏi viện tìm một chỗ để ở.
Lâm Xuân Hoa kêu Cố Uyển nhắm mắt ngủ dưỡng sức: “Con nghỉ ngơi tốt thì mới nhanh có sữa, mấy đứa bé mới có cái để ăn.”
Cố Uyển cũng biết điều này, nhìn những đứa trẻ vài lần, cô liền nhắm mắt lại, cô cũng thực sự mệt mỏi, rất mau liền chìm vào giấc ngủ.
Tần Chí Quân không nhắm nổi mắt, vợ sinh ra ba đứa con xinh đẹp như vậy, anh nhìn ngắm thế nào cũng không đủ, vừa nhìn những đứa con vừa nhẹ giọng nói chuyện cùng Lâm Xuân Hoa.
Nghe mẹ nói bà gọi điện thoại lại đây thì biết anh có nhiệm vụ phải thực hiện nên gấp rút chạy đến, bà vừa đến được ba ngày thì vợ anh có dấu hiệu sinh đẻ, Tần Chí Quân cảm thấy quả thật là may mắn.
“Cũng may là có mẹ ở đây, nếu không con cũng không dám nghĩ, Hiểu Muội và Chí Hoa làm sao có thể xử lý được.”
Y tá đã nhắc nhở rằng trong bệnh viện cũng có việc ăn trộm trẻ em, mặc dù Tần Chí Quân đã khóa trái cửa, nhưng cả đêm cũng không dám chợp mắt.
Lâm Xuân Hoa làm hết việc cho ba đứa nhỏ ăn rồi đi tè, Tần Chí Quân tay chân thô ráp, anh lại vừa đi làm nhiệm vụ về nên không dám động vào bọn trẻ, cho nên Lâm Xuân Hoa cả đêm cũng không ngủ được mấy.
Vì là sinh ba, lại sinh không đủ tháng, Cố Uyển phải ở lại bệnh viện bảy ngày mới được xuất viện trở về nơi đóng quân.
Trong khoảng thời gian này, chuyện của ba đứa trẻ ngoài Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa không ai khác có thể giải quyết được, cho nên việc nấu canh bồi bổ cho Cố Uyển đành rơi vào tay Hiểu Muội, cô ấy mỗi ngày đều phải chạy từ đơn vị đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian nghỉ phép này, Giang Hạo và một vài đại đội trưởng của tiểu đoàn một đến bệnh viện thăm hỏi, trước khi đi ai cũng để lại một phong bao đỏ rồi mới chạy, những sáu bảy người, Lâm Xuân Hoa đẩy ra không nhận cũng không được.
Khi xuất viện, Giang Hạo lái xe đến đón, Cố Uyển bị Lâm Xuân Hoa bịt chặt từ đầu đến chân, nói rằng ở cữ không nên gặp gió.
Bọn họ ba người mỗi người bế một đứa trẻ, Giang Hạo phụ trách xách đồ đạc.
Tần Chí Quân ôm đứa con thứ hai Đa Đa, thân thể cứng đờ không thể cử động, sau khi Cố Uyển lên xe rồi cẩn thận giao đứa bé cho Cố Uyển, cả người mới bình thường lại.
Tên ở nhà Đa Đa này là được gia đình chọn sau khi bàn bạc, đứa thứ hai quá trầm tĩnh, trừ bỏ biết tè dầm hoặc đói bụng thì đều ngủ, nếu không phải bác sĩ nói đứa trẻ bình thường không có vấn đề gì thì cả nhà ai cũng sẽ lo lắng rằng thằng bé có ổn hay không.
Gọi đứa thứ hai là Đa Đa cũng vì nó là niềm vui ngoài dự đoán, thêm nữa cũng là vì mong đứa trẻ này hoạt bát hơn, tuy ngoan ngoãn như nó là tốt, nhưng trẻ con hiếu động thì vẫn hơn.
Xe chạy đến dưới lầu khu nhà tập thể, cảnh ba người nhà họ Tần mỗi người ôm một đứa trẻ trên tay thật sự quá tuyệt diệu, cho dù Cố Uyển vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, nhưng trong nhà không ít vợ quân nhân đến thăm những đứa trẻ.
Tuy nhiên, hầu hết họ đều mang theo những thứ như trứng, đường đỏ,...!nhất định không đến tay không, ví dụ những người có mối quan hệ tốt với nhà họ Tần như Điền Thanh Hương và Uông Thu Mai, đã tự tay vồ lấy một con gà mái mang lại đây.
Lâm Xuân Hoa rất vui mừng, đem hạt dưa ngon cùng đồ ăn vặt ra lại pha trà chiêu đãi họ, nhưng đứa bé còn nhỏ, lúc này khó có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, liền nói đợi đầy tháng mấy đứa, mời họ đến nhà ăn cơm và thăm những đứa trẻ.
Cái cũi do Tần Chí Hoa tặng lúc có công dụng rất lớn, ba đứa bé, một gia đình năm người nếu không có chiếc giường này chắc sẽ ngủ chồng lên nhau mất.
Cố Uyển những ngày ở cữ ăn ngon nhưng ngủ không được, ba đứa trẻ nhận ra cô, còn nhận ra hơi của anh chị em, cả ba đứa đều phải nằm cùng nhau, phải gần Cố Uyển mới được.
Lúc ở bệnh viện, đều cùng ở một phòng nên Lâm Xuân Hoa không nhận ra, đến khi về nhà, Lâm Xuân Hoa sợ giường của Cố Uyển chật chội nên muốn bế một đứa sang phòng của mình ngủ cũng không được, ba anh em lần lượt thay nhau được bế, không cần biết là bế đứa nào đi thì chỉ cần tách ra là cả ba đứa đều khóc ầm trời, kể cả Đa Đa ngày nào cũng ngoan ngoãn im ru ngủ nay cũng khóc đến kinh thiên động địa.
Thử mấy lần rồi cũng không dám thử nữa, ba đứa cùng nhau òa khóc, cả khu nhà sắp bị nhà họ làm loạn hết cả.
Để cho Cố Uyển có thời gian ở cữ tốt, Lâm Xuân Hoa tối đến nghe được động tĩnh là sẽ vào phòng của Cố Uyển để giúp dỗ đứa trẻ, còn nói với cô là chỉ cần cho mấy đứa trẻ ăn rồi đi ngủ, mấy việc trong nhà đều để Hiểu Muội làm.
Mỗi khi những đứa trẻ ngủ được một chút, Lâm Xuân Hoa liền luôn chân luôn tay đi chợ mua thức ăn, nấu ăn giặt giũ quần áo ướt tã lót bĩnh ra của ấy đứa trẻ thế là hết ngày.
Vốn định để mấy đứa trẻ sinh ra thì cho Tần Hiểu Muội về, bây giờ sinh ba rồi thì làm sao còn rời đi được.
Lúc Lâm Xuân Hoa muốn gọi điện thoại cho Tần Đại Hữu ở nhà báo tin vui, Cố Uyển liền kéo tay bà ấy nói, hay là để ba qua đây luôn.
“Dù sao thì lúc này lúa cũng đã gặt, trong nhà cũng không có việc gì phải lo, về nơi ở thì lấy rèm ngăn tạm chỗ ở của em ba lại cho Hiểu Muội cũng được, huống hồ còn một tháng hơn nữa là tết rồi, mẹ không có nhà, sợ ba cũng lạc lõng.”
Lâm Xuân Hoa thực sự lo lắng Tần Đại Hữu, chỉ là mỗi ngày chăm cháu nên cũng lãng quên đi vấn đề này, Cố Uyển đã nói vậy, lúc gọi về nhà bà ấy liền bàn bạc với Tần Đại Hữu: “Ông này, hay là ông cũng qua đây đi, một mình ông ở nhà sao mà ổn được, Chí Hoa hiện đang thuê nhà ở một thị trấn gần khu quân sự, làm ăn cũng ổn định.
Ông ở với nó cũng được, hoặc qua đây ở cùng phòng với tôi, rồi để Hiểu Muội qua chỗ thằng ba kéo rèm ngăn phòng ở, còn đỡ hơn việc để ông đón tết một mình.”
Tần Đại Hữu do dự, không nỡ để lại những cánh đồng mà ông ấy chăm nom cả đời.
Lâm Xuân Hoa nghe vậy nói: “Đợt lúa này cũng gặt cả rồi, cùng lắm còn ít cỏ trên đồng, ông qua đây nhìn cháu trai cháu gái ông này, để lớn chút nữa lại nhìn không ra, ba đứa bé như được đúc ra từ một khuôn vậy, cháu gái Điềm Bảo nhà mình còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa hai lông mày.
Năm hết tết đến, ở đây đón năm mới, năm sau quay về trồng ruộng hay làm cái gì thì mình bàn bạc với nhau sau.”
Tần Đại Hữu nghe nói ba đứa cháu trai cháu gái giống nhau như đúc, liền động lòng, đứa nhỏ nhà thằng hai phần lớn thời gian là do con dâu hai chăm rồi, ông ấy cũng không tiện xem, nên nghe vợ nói về ba đứa cháu ông cũng rất muốn đi thăm.
Thực ra ông ấy ở nhà cũng chỉ là ăn tạm bợ, thằng hai thỉnh thoảng sẽ gọi ông ấy tới ăn, Tần Đại Hữu biết con dâu hai gọi là gọi vậy thôi, nhưng ánh mắt không có một chút nhiệt tình nào cả.
Nghe vợ nói vậy, ông cũng có chút dao động.
“Tôi cũng đâu biết bế trẻ con, đi qua không phải thêm phiền sao?” Vợ và con gái ở bên đó có thể góp sức, ông ấy qua đó thì làm được gì chứ, cái gì cũng không biết mà còn ăn chực của con cái, thời buổi này có ai dư dả gì đâu.
Lâm Xuân Hoa đã ở cùng ông ấy mấy chục năm, chỉ cần nghe giọng nói là biết ông ấy lo lắng cái gì, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi nói với ông rồi, hôm nay trước khi gọi điện thoại, chính Uyển Uyển nói rằng muốn ông qua đây đấy, con bé nói sợ tôi không ở nhà, ông đón năm mới lạnh lẽo cô đơn.
Tôi nói ông nghe này, con dâu cả nhà mình không hay nói lời khách sáo, con bé muốn ông qua đây ở thì thực trong lòng nó muốn vậy.
Đứa con dâu tốt như vậy, không có lòng dạ hẹp hòi như thế, ông qua đây giúp tôi, ban ngày đi mua rau cỏ thì tôi không cần sai Hiểu Muội đi nữa.”
Tần Đại Hữu nghe thế gật đầu, nói rằng thu xếp việc nhà cửa ổn thỏa, bán một số lương thực để kiếm tiền rồi sẽ qua.
Đã lên chức ông rồi, không nên đem túi rỗng đi thăm cháu.
Đầu tháng một, Tần Đại Hữu mau chóng đến thành phố B trước ngày đầy tháng cháu hai ngày.
Đoàn đại biểu của Tần Chí Quân đến thành phố B tham gia cuộc thi Chiến sĩ giỏi, Tần Chí Hoa và Hà Thành thì đến Thiên Tân để chạy hàng nên không ở thành phố B, cuối cùng Lâm Xuân Hoa suy nghĩ một chút liền nhờ người bà ấy quen là Giang Hạo.
Nhưng không dám để Giang Hạo đi một mình đón, sợ không quen nhau thì khó tìm ra, lúc ấy còn rắc rối hơn, thêm việc Tần Đại Hữu cũng không biết chữ, không biết biển báo ghi cái gì, cuối cùng kêu Tần Hiểu Muội cùng anh ấy đi đón Tần Đại Hữu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...