“Tiểu Mỹ!”
Lâm Sương Sương kinh ngạc hét lên, cô vội bước đi qua.
Vẫn còn may, Diệp Minh Dương đứng gần đó, cũng nhanh tay lẹ mắt, Tiểu Mỹ vừa rơi xuống, Diệp Minh Dương đã nhào xuống hồ nước, một tay túm lấy đứa trẻ.
Nhưng cho dù có như thế thì đứa trẻ vẫn bị rơi sâu quá đỉnh đầu, cô bé uống mấy ngụm nước, đợi đến khi được đưa lên bờ thì ho sặc sụa một hồi, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.
Diệp Minh Dương kinh hãi, anh ngồi ở bên hồ nước, chỉ biết ôm lấy đứa trẻ, lay lay cánh tay ướt sũng, gọi to: “Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, tỉnh lại đi, Tiểu Mỹ!”
Lâm Sương Sương sốt ruột hét lên: “Buông con bé ra, đặt nằm xuống, ấy… Để tôi!”
Lâm Sương Sương bất chấp tất cả, cô cũng không biết sức lực từ đâu mà có, một tay đoạt lấy đứa trẻ, dùng đầu gối bên phải ngồi xuống, cô đặt đứa trẻ nằm sấp lên đầu gối trái của mình, vỗ lên lưng đứa bé, đẩy nước ra.
Đứa trẻ phun ra mấy ngụm nước nhưng vẫn không tỉnh lại.
Lâm Sương Sương dùng lỗ tai áp lên phía sau lưng đứa trẻ, cô nhanh chóng đặt đứa trẻ nằm xuống, muốn cởi quần áo của cô bé để thực hiện ép tim.
Thế nhưng mà cô bé lại mặc một chiếc áo độn bông, chiếc áo bông đời cũ này có khuy áo được làm bằng vải, đã ướt nhẹp, lúc này cài rất chặt, tạm thời Lâm Sương Sương không thể tháo ra được.
Cô gấp gáp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, Lâm Sương Sương chỉ có thể cúi người, thực hiện hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ trước.
Đại khái là phải hà hơi thổi ngạt ba bốn lần, thì cuối cùng vòng ngực của đứa trẻ mới chuyển động nhẹ, nó còn hơi mở mắt ra, không còn sức lực rên rỉ mấy tiếng.
Lâm Sương Sương thở phào một hơi, cô lập tức ngồi bệt xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn đứa trẻ thở dốc:
“Cô, cô… Tại sao cô lại biết cái này?”
Bỗng nhiên, Lâm Sương Sương nghe thấy Diệp Minh Dương nói thật nhỏ.
Lâm Sương Sương đưa mắt, đối diện với đôi mắt của Diệp Minh Dương.
Đôi mắt của người đàn ông này, rất thâm sâu, hơi híp lại, trong ánh mắt còn hiện lên sự nghi ngờ, dáng vẻ rất suy tư, ánh nắng từ trên núi đá chiếu xuống khiến đồng tử của anh loé lên vài điểm sáng, chúng phát ra ánh sáng lấp lánh, đều là kiểu dò xét sâu sắc.
Lâm Sương Sương nhếch miệng, cô rũ mắt xuống, kiếp trước bà Trinh chỉ nói người đàn ông thôn quê này từng đi lính, nhưng bây giờ nhìn lại thì anh lại giống như đã làm cảnh sát một trăm năm rồi.
Lâm Sương Sương lựa chọn không nói thêm lời nào.
Cô có thể nói cái gì đây?
Kiếp trước, cô làm y tá ở bệnh viện cũng phải chịu đựng được cực khổ, biết giữ mồm giữ miệng mới có thể sống sót giữa những bác sĩ hay soi mói và đủ loại bệnh nhân quái gở, bởi vậy cô hiểu rằng vào lúc này nếu cô càng nói nhiều thì càng sai nhiều.
Lâm Sương Sương vẫn cúi người, cô cố gắng cởi quần áo ướt nhẹp của cô bé ra sau đó vội vàng cởi áo bông của mình quấn lấy cô bé rồi ôm nó đứng dậy.
Nhưng cô vừa mới đứng lên thì đã váng đầu hoa mắt, trước mắt như có sao bay nên người không khỏi hơi lảo đảo.
Mặc dù vậy, Lâm Sương Sương cũng không buông cô bé ra mà chỉ là vươn một tay để đỡ vào vách núi, thở dốc một hồi.
“Đưa đứa nhỏ cho tôi.
” Diệp Minh Dương đưa tay ra, giọng điệu vẫn rất tử tế.
Cô im lặng đưa đứa bé cho anh sau đó đưa tay lên sờ trán mình, chỗ bị tóc che đã sưng to như cái bánh bao, vô cùng đau nhức.
Diệp Minh Dương ôm cô bé nhưng vẫn chưa đi mà đứng trước mặt Lâm Sương Sương.
Lâm Sương Sương lấy lại bình tĩnh xong mới ngước mắt nhìn anh.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh giờ này đen xì, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói với cô: “Dù cô có cứu đứa nhỏ nhưng cũng chẳng ai cảm ơn cô đâu, những chuyện này đều do cô gây ra cả!”
Diệp Minh Dương vừa dứt lời thì xoay người rời đi.
Anh cẩn thận đi trên con đường đá nhỏ bên cạnh hồ rồi vội vã đi vào rừng cây sau đó không hề quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...