Lúc này, một người phụ nữ khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi đi tới.
Bà còn ăn mặc quê mùa hơn, một chiếc áo khoác vải thô màu xám tro còn vá víu, bà kéo người đàn ông đang gào vào mặt Lâm Sương Sương ra rồi dùng vẻ mặt khó xử khuyên giải anh:
“Minh Dương, con đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói, bình tĩnh nói chuyện với Đông Tuyết đi con!”
Người đàn ông giận dữ hất tay bà ra:
“Mẹ! Làm sao con có thể bình tĩnh nói chuyện với người phụ nữ độc ác này được! Sao cô ta lại có thể không chấp nhận chuyện chị ấy ở lại đây cơ chứ, đó là chị ruột của con cơ mà, Tiểu Mỹ chính là cháu gái ngoại ruột của con đấy! Nếu chị ấy có thể sống được thì làm sao lại dám về đây được? Sao Lâm Đông Tuyết lại dám vứt bỏ một đứa nhỏ như thế! Cô ta có còn là người không vậy? Nếu cô ta không tìm được Tiểu Mỹ về, nhất định con sẽ không để yên cho cô ta!”
Lâm Sương Sương nhìn vào đôi mắt hận đến nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông kia, sau đó cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mắc áo khoác bông màu xanh lam đang khóc thút thít, nhiều hình ảnh khác nhau chợt lướt qua trong đầu cô nhanh như chớp.
Cuối cùng, cô giật mình một cái rồi hiểu ra!
Cô, xuyên không rồi!
Xuyên đến những năm tám mươi.
Xuyên vào cơ thể một người phụ nữ sinh cùng ngày cùng tháng với cô - Lâm Đông Tuyết.
Nhưng những điều đó cũng không quan trọng, điều khiến cô kinh ngạc nhất là:
Người phụ nữ đang khóc trước mặt cô đây, chính là… bà Trinh lúc còn trẻ!
Bà Trinh là một người mù.
Lúc trước, điều này từng là lý do khiến Lâm Sương Sương càng hận cha mẹ mình hơn, cũng chính là nguyên nhân khiến Lâm Sương Sương càng thấy thương bà hơn.
Trong những năm tháng chỉ có Lâm Sương Sương và bà Trinh nương tựa lẫn nhau, bà Trinh vẫn hay kể về những chuyện khi bà còn trẻ.
Bà nói số bà khổ, sinh ra đã bị mù, dù cho bản thân bà đều có thể tự làm mọi việc, nhưng kiểu gì cũng sẽ không thể so được với người bình thường.
Khi bà Trinh đến tuổi cưới gả, tiêu chuẩn cũng bị hạ xuống một bậc, bà gả vào một nhà rất nghèo, cũng nghe nói người đàn ông kia rất xấu.
Nghèo thì dù sao ai cũng nghèo; xấu thì dù sao bà cũng không thấy, bà Trinh nghĩ như vậy nên vẫn luôn cố gắng vun vén cuộc sống vợ chồng với người đàn ông này.
Kết quả là bà sinh ra một đứa con gái - Tiểu Mỹ, sau đó tên đàn ông kia và bà mẹ chồng bắt đầu đánh đập bà, nhất quyết bắt bà phải sinh ra một đứa con trai.
Bản thân bà Trinh là một người mù, sợ sinh hai đứa thì không thể chăm sóc được, hơn nữa khi đó cũng đã có chính sách một con, sinh thêm đứa nữa sẽ rất phiền phức, mà lỡ như đứa trẻ sinh ra không phải con trai nữa thì sao? Phải làm thế nào với đứa nhỏ bây giờ?
Bà Trinh kiên quyết không muốn sinh con.
Rốt cuộc người đàn ông kia cùng với mẹ chồng lại ra sức đánh bà một trận, đuổi về nhà mẹ đẻ, bên cạnh đó còn tìm một người phụ nữ khác về sống cùng.
Thế nhưng, tính cách mẹ ruột của bà Trinh yếu đuối, em dâu ở nhà mẹ đẻ lại không tha cho bà Trinh, suốt ngày chửi bới bà, không để cho bà Trinh tuỳ ý tái giá với người khác, mà muốn bà Trinh cút trở về gia đình kia.
Trước tình huống thực tế đuổi không chịu đi, người vợ của em trai lại giấu đứa con gái mới ba tuổi của bà Trinh đi, muốn lấy chuyện này làm bà Trinh phải nhân nhượng ra đi.
Nhưng vì đứa trẻ còn quá nhỏ, cuối cùng trong quá trình này đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Em trai của bà Trinh được bà Trinh nuôi lớn, rất đau lòng vì bà Trinh, bởi vì chuyện này, em trai của bà Trinh muốn ly hôn với em dâu.
Nhưng người vợ của em trai lại là một người đàn bà đanh đá, chẳng những không cảm thấy đây là lỗi của mình, mà cô ta còn lôi kéo người bên nhà mẹ đẻ đến để gây rối với gia đình của bà Trinh một trận, bôi nhọ danh dự của em trai bà Trinh khắp nơi, chẳng những đòi đền bù ly hôn với cái giá trên trời mà mỗi ngày còn dùng đủ loại vũ lực trong nhà, làm đủ loại chuyện ác.
Bà Trinh thực sự chịu không nổi những đau khổ này nên lập tức rời khỏi nhà tự lập, nhưng trở ngại là mắt mù loà.
Cuối cùng, khi rời khỏi nhà, bà bị người ta lừa gạt đến quê nhà của Lâm Sương Sương, một nơi cách quê nhà của bà ít nhất một nghìn dặm, gả cho ông chú của Lâm Sương Sương - một người khá già đã goá vợ.
Cả đời của bà Trinh chưa từng trải qua một ngày tốt đẹp nào, cũng không tiếp tục có con, sau khi ông chú goá vợ mất, phải nộp đơn xin 5 loại trợ cấp xã hội: bảo đảm cơm ăn, quần áo, y tế, nhà ở và mai táng (trẻ mồ côi được đảm bảo học hành), bà dựa vào phần trợ cấp ít ỏi mà sống qua ngày rất khổ cực.
Đời trước, bà Trinh vẫn luôn nói rằng, Lâm Sương Sương chính là Tiểu Mỹ của bà, bởi vì đã có Lâm Sương Sương, làm cho cuộc đời khổ sở của bà có thêm một chút vị ngọt.
Còn Lâm Sương Sương vẫn cảm thấy, bà Trinh chính là tổng hợp cả cha mẹ ông bà của cô, bà Trinh với tấm thân mù lòa tàn tật lại bù đắp cho cô phần thiếu thốn tình thân trầm trọng.
Kiếp trước khi bà Trinh qua đời, Lâm Sương Sương cực kỳ đau lòng, mắc chứng trầm cảm, mất vài năm cô mới vượt qua được.
Vốn dĩ là cô được quay trở về để báo đáp ân dưỡng dục của bà Trinh, thế nhưng mà hiện tại lại xuyên không trở thành người vợ độc ác của em trai!
Rốt cuộc ông trời nghĩ như thế nào vậy?
Cô còn tưởng rằng, xuyên không rồi thì sẽ thành cá mặn trở mình chứ!
Ai biết là cá mặn đã trở mình được rồi, nhưng mà cá này là cá mặn thối!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...