Thập Niên 80 Cô Vợ Hung Dữ Có Chút Nhàn Rỗi


Diệp Tĩnh Trinh nghiêng bát sang một bên: "Mẹ, không cần đâu, con ăn chút cơm là được rồi, cơm hôm nay cũng thơm lắm."
Trịnh Kim Nga vẫn kiên trì đặt rau xanh vào bát con gái, nói:
"Ăn đi, chỉ ăn một miếng thôi, miếng rau của mẹ nhường cho con.

Vừa rồi em dâu con còn bảo mẹ nấu cháo cho Tiểu Mỹ, mẹ đã bỏ gạo vào nồi ninh rồi."
Nước mắt Diệp Tĩnh Trinh lăn xuống, rơi vào bát, cô ấy lặng lẽ ăn miếng rau, rồi lại xúc thêm vài miếng cơm, lẩm bẩm nói: "Mẹ, ngon thật."
Trịnh Kim Nga cười: "Ừ, chắc chắn rồi, nhìn là thấy ngon, xanh mướt, còn có nấm hương nữa, cũng không phải cách nấu thường ngày của nhà mình, trông cũng ngon, mẹ...!gắp thêm một miếng cho con nếm thử nhé?"
Diệp Tĩnh Trinh vội vàng lắc đầu: "Thôi, mẹ, con bé khó khăn lắm mới xuống bếp một lần, chúng ta đừng được voi đòi tiên.

Mẹ ăn đi, mẹ ăn đi."
Trịnh Kim Nga ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng gắp một miếng nấm hương hầm bỏ vào bát con gái:

"Mẹ nhường cho con.

Con ăn một miếng đi, mẹ sẽ để dành cho Tiểu Mỹ một miếng, để Tiểu Mỹ có thể ăn kèm với cháo."
Diệp Tĩnh Trinh im lặng, đôi đũa gắp miếng nấm hương, cắn một miếng nhỏ, đưa phần còn lại đến trước mặt mẹ:
"Mẹ, con ăn rồi, mẹ cũng nếm thử đi, thật sự rất ngon, cách nấu này hay đấy."
Trịnh Kim Nga cười, căng thẳng nhìn ra ngoài cửa, ăn miếng nấm hương, bà hơi kích động nói: "Ôi, thật sự rất ngon.

Tay nghề của Đông Tuyết khá thật, nếu như tính tình có thể ôn hòa hơn chút nữa thì tốt biết mấy!"
Diệp Tĩnh Trinh giật giật khóe miệng, tai khẽ động đậy, nói:
"Mẹ, mẹ đừng sợ, con nghe thấy tiếng bước chân đi lại của con bé mà.

Con kể mẹ nghe chuyện này, mới vừa rồi Đông Tuyết đến xem Tiểu Mỹ, con bé lại dịu dàng nói trước kia con bé sai rồi, sau này con bé sẽ sống tốt, sẽ nuôi con và Tiểu Mỹ, con giật cả mình, mẹ, mẹ nói xem, con bé có thật lòng không vậy?"
Trịnh Kim Nga vô cùng kinh ngạc: "Con bé, con bé thật sự nói như vậy sao?!"
Diệp Tĩnh Trinh gật đầu: "Con còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng mà câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu con.

Mẹ biết đấy, mắt con mù, nhưng tai mũi cực kỳ nhạy bén, con nghe thấy cả, con bé khóc đấy, không giống giả vờ!"
Trong bếp yên tĩnh lại, hai mẹ con không ăn cơm nữa, cả hai nhìn nhau, mắt già nhìn mắt mù.
Một lúc lâu sau, Trịnh Kim Nga thốt lên: "Vậy là tổ tông hiển linh rồi! Đông Tuyết đã hiểu chuyện rồi! Vậy là tốt rồi, mẹ có thể ôm cháu rồi!"
Diệp Tĩnh Trinh nói: "Mẹ, con cảm thấy hình như Đông Tuyết thật sự đã hiểu chuyện hơn một chút rồi, còn Minh Dương thì sao? Mẹ đi tìm Minh Dương về đi, lát nữa con vào thay Đông Tuyết ra, để hai vợ chồng chúng nó cùng nhau ăn cơm, đừng vì chuyện của con và Tiểu Mỹ mà cãi nhau nữa."
"Chủ ý hay! Lúc nãy Minh Dương nói đội trưởng tìm nó, vậy mẹ đi đến nhà đội trưởng gọi nó đây!"

"Vâng, mẹ, mẹ đi nhanh lên."
"Ừ ừ!"
Vì vậy, khi Lâm Sương Sương đi ra, cô nhìn thấy Diệp Minh Dương đang ngồi ăn cơm.
Trịnh Kim Nga mặt mày hớn hở nói: "Đông Tuyết, mẹ đã múc cơm cho con rồi, hai vợ chồng con cứ từ từ ăn, từ từ ăn nhé!"
Lâm Sương Sương không lên tiếng, coi như không nhìn thấy Diệp Minh Dương, cô ngồi xuống ghế đối diện, bưng bát lên ăn cơm.
Tất nhiên, Diệp Minh Dương cũng coi như không nhìn thấy cô, anh vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với Trịnh Kim Nga:
"Mẹ, đội trưởng nói mấy ngày nữa trong thôn sẽ đi học hỏi vùng tiên tiến, làm cái gì mà hệ thống trách nhiệm sản xuất nông nghiệp hộ gia đình, kiểu là chia ruộng theo đầu người, mỗi nhà tự canh tác, sau đó mỗi năm nộp bông đủ chỉ tiêu là được.
Đội trưởng cố ý gọi con, Tam Quan, Phú Quốc mấy người nữa, ý là đến lúc chia ruộng, chúng ta là người từng đi lính, mọi việc phối hợp một chút, chia vào thửa ruộng nào thì nhận thửa ruộng đó, đừng cãi cọ.
Con nghĩ, chắc con không kịp trở về, nhưng nhà mình cũng không thể thật sự để người ta mặc sức định đoạt, mẹ xem tình hình, nếu như ruộng đất mọi người chia đều có tốt có xấu, nhà mình không thiệt thòi nhiều thì chúng ta nể mặt đội trưởng ký tên vào, nhưng nếu thiệt thòi quá, lại chia phải toàn những vùng đất ngập nước ven sông ven biển ảnh hưởng đến thu hoạch thì mẹ nhất định đừng ký tên, chờ con về xử lý."
Nghe Diệp Minh Dương nói vậy, Trịnh Kim Nga lập tức lo lắng:
“Hả? Việc quan trọng như vậy sao? Vậy… Minh Dương à, cái đợt huấn luyện dân quân của con… Có thể không đi được không? Đội trưởng rất nghiêm khắc, mẹ… Hơi sợ…”
Diệp Minh Dương ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Lâm Sương Sương đang ngồi đối diện, nói:
“Không được đâu mẹ, con phải đi.

Lần này, có thể con còn phải ra ngoài tìm việc làm thêm, kiếm thêm chút tiền, có một khoản lỗ quá lớn, không cố gắng kiếm tiền thì không lấp đầy được.”

Trịnh Kim Nga cũng liếc nhìn Lâm Sương Sương, không dám lên tiếng nữa.
Gian bếp chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nhai cơm của Diệp Minh Dương.
Lâm Sương Sương đột nhiên lên tiếng: “Sổ hộ khẩu đâu? Lấy ra đây, ngày mai tôi cần dùng.”
Diệp Minh Dương và Trịnh Kim Nga nhìn nhau, tuy không biết Lâm Sương Sương đang nói với ai, nhưng cả hai đều có chút kinh ngạc.
Diệp Minh Dương đặt bát xuống, liếc nhìn Lâm Sương Sương: “Cô lại muốn làm gì?”
Lâm Sương Sương không để ý đến anh, cứ tiếp tục ăn cơm, dù sao cũng là người đàn ông sắp ly hôn rồi, cô quan tâm anh làm gì?
Diệp Minh Dương nhíu mày: “Tôi hỏi cô đấy, cô muốn sổ hộ khẩu làm gì?”
Lâm Sương Sương húp mấy miếng cơm cuối cùng vào miệng, đặt bát xuống, nhìn thẳng vào Diệp Minh Dương:
“Vì sắp chia ruộng rồi nên phải nhanh chóng chuyển hộ khẩu của chị gái và Tiểu Mỹ đến đây, như vậy mẹ con họ cũng có đất, dù thế nào cũng không đến nỗi chết đói.”
Diệp Minh Dương cũng đặt bát xuống, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận