Tống Ngôn Chi thấy con trai không trả lời, lại nói: "Mẹ mua trứng gà, kẹo sữa cho con.
Nếu con ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ sẽ thưởng kẹo cho con.
”
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Đổi lại là kiếp trước, Tống Ngôn Chi khẳng định rất thất vọng.
Đứa nhỏ mình nuôi lớn, thế nhưng không có một tia tình cảm và đáp lại với mình.
Nhưng mà sau khi chết, cô mới biết được, Tiểu Bảo không phải không yêu cô, cậu chỉ là giấu quá sâu.
Bằng không làm sao lại vì cái chết của mình mà điên cuồng nhằm vào một nhà nam chính?
Tống Ngôn Chi dùng sức chớp chớp mắt, tự nói với mình không cần gấp gáp, từ từ sẽ đến.
Xoay người vào bếp.
Cô mới vừa đi, cửa phòng bị người kéo ra khe hở nho nhỏ.
Chỉ có hai anh em Bùi Quý Xuyên nhìn thấy.
Bùi Quý Xuyên không nói gì, tìm cây chổi bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Hoạt động như vậy cậu ta ở nhà trước đã làm rất tốt, tự nhiên mà làm, không cảm thấy có gì.
Bùi Điềm Điềm còn đang hâm mộ nhìn Tiểu Bảo, thấy bộ dáng lạnh nhạt của cậu, lại cảm thấy cậu rất tùy hứng.
Dì Tống cũng muốn lấy kẹo dỗ cậu, còn mua trứng gà cho cậu, cậu thế mà cũng không thèm để ý
Nhất định là bị chiều hư.
Tống Ngôn Chi vào phòng bếp, nấu nước nấu cơm.
Bởi vì hôm nay thời gian nấu cơm hơi muộn, cho nên cô cũng không có ý định làm đồ ăn phức tạp.
Sau khi hấp cơm xong lại lấy bát ra đánh trứng gà, bỏ thêm chút muối và nước vào quấy, cho vào trong nồi hấp cùng với cơm.
Như vậy cơm khi chín, trứng hấp này cũng sẽ được luôn.
Trẻ con thích nhất món này.
Khoai tây thái sợi, để đứa nhỏ ăn nhiều chút, không chỉ phải ăn ngon, còn phải làm đẹp mắt.
Thịt đương nhiên là thứ không thể thiếu, tuy rằng không ăn nổi thịt tươi, thế nhưng thịt khô cũng không cần giữ lại, dù sao giữ lại tới cuối cùng đều cho người khác được lời.
Tống Ngôn Chi đốt củi, mùi khói lửa thấm vào trong thịt, trong nháy mắt bốc lên mùi dầu.
Mùi thịt thơm nồng bá đạo tràn vào xoang mũi, cho dù là cô cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Mà lúc này hai người ngoài cửa cũng ngửi được mùi thơm.
Vốn hôm nay bọn họ còn chưa ăn gì, lúc này vốn đã đói bụng.
Ngửi được mùi này, bụng càng cảm thấy khó chịu như quặn đau.
Trong miệng Bùi Điềm Điềm không ngừng chảy nước miếng.
Cô nhóc có hơi kinh hỉ, dì Tống thoạt nhìn lạnh lùng, lại làm thịt cho bọn họ ăn sao?
Cô nhóc đã một năm không nếm được mùi thịt.
Mặc dù Bùi Quý Xuyên không khoa trương như cô nhóc, nhưng ánh mắt thường xuyên nhìn quanh phòng bếp cũng bộc lộ cảm xúc của cậu ta.
Cơm nấu xong, Tống Ngôn Chi bắt đầu xào rau.
Đủ loại mùi thơm đan xen, không nói cả nhà thơm ngào ngạt, dù là hàng xóm láng giềng cũng không nhịn được ném ánh mắt tới.
Tống Ngôn Chi bưng thức ăn lên bàn, hai đứa nhỏ khiếp sợ ngây người nhìn thức ăn nóng hôi hổi trong tay cô.
Cổ họng không ngừng nuốt.
Cô cũng không nhìn vẻ mặt hai đứa nhỏ chờ cô kiểm tra vệ sinh, trực tiếp đi tới cửa phòng con trai, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Bảo, ra ăn cơm đi.
”
Chờ một lúc.
Tuy rằng không có đáp lại, nhưng Tống Ngôn Chi lại mơ hồ nghe được chút thanh âm.
Cô vui vẻ, nói: "Ăn cơm xong mẹ sẽ cho con ăn kẹo được không.
”
Nói xong, cô xoay người tới ngăn tủ lấy ra hai viên kẹo, nhét vào dưới khe cửa.
“Mẹ không lừa con, mẹ mua cho con một túi kẹo lớn.
”
Cô nói xong, kẹo vừa mới nhét vào đã biến mất.
Tống Ngôn Chi rất kinh ngạc vui vẻ.
“Nếu con không muốn ra ngoài, có muốn mẹ đưa vào phòng cho con ăn không?”
Dừng một lát, cửa phòng bị kéo ra.
Tay nhỏ của Tiểu Bảo nắm chặt một viên kẹo sữa cuối cùng cũng đi ra từ trong phòng.
Rõ ràng còn rất nhỏ, nhưng trong ánh mắt của cậu lại không có một tia cảm xúc.
Nhưng mà Tống Ngôn Chi lại không thèm để ý, bởi vì kiếp trước đứa nhỏ không muốn ra ngoài ăn cơm lại đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...