Lập tức chăm sóc đưa đồ ăn ngon, mua quần áo mới, mua đồ chơi.
Cô không tìm được tình thân trên người con trai, tìm được trên người hai đứa con nuôi.
Nên coi họ như con mình.
Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, hai đứa nhỏ vô hại lại đáng thương trước mắt như thế, sau khi lớn lên lại rõ ràng chọc cô tức chết.
Ánh mắt Tống Ngôn Chi tối sầm lại, không nói nên lời.
Cô xoay người đi vào phòng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vào đi.
”
Tống Ngôn Chi không làm được như kiếp trước, nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, tuy rằng chính mình lúc trước đã bệnh tật nguy kịch, nhưng một hơi cuối cùng đúng là do hai đứa trẻ này mà không còn.
Cô sẽ không thực hiện chuyện trả thù hai đứa nhỏ còn nhỏ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không dịu dàng chăm sóc bọn họ.
Đây là nhà của Bùi Duật Sâm, nếu người đàn ông kia muốn nuôi, vậy cô không có đạo lý đuổi người đi.
Ý niệm Tống Ngôn Chi vừa dứt, nghĩ Tiểu Bảo bây giờ còn đang tức giận, khi cậu tức giận sẽ thích nhốt mình ở trong phòng, kêu thế nào cũng không ra.
Nhưng đứa nhỏ này chỉ cần đến giờ ăn cơm, so với ai khác cũng đều sốt ruột hơn.
Vì thế sải bước đi về phía nhà bếp.
Trong phòng bếp không có thứ gì tốt, ngoại trừ một ít khoai lang và khoai tây nảy mầm, cũng chỉ có một bắp cải trắng còn chưa ăn xong.
Trong bình ở góc tường còn có nửa bình dưa chua.
Trên đầu treo một đống thịt khô mốc meo.
Tống Ngôn Chi quét qua một vòng đồ đạc trong phòng bếp, thì có dự định đi cung tiêu xã.
Lúc kết hôn, Bùi Duật Sâm cho cô sáu trăm lễ hỏi, người trong nhà một xucũng không cần, đưa toàn bộ cho cô.
Chỉ là những năm gần đây, bị mẹ chồng lấy đi không ít, còn lại cũng chỉ chừng hai trăm đồng.
Tống Ngôn Chi lật tiền, chuẩn bị đi cung tiêu xã.
Đi ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy hai đứa nhỏ luống cuống đứng đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nỗi sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ.
Tống Ngôn Chi đảo qua hai người biểu tình, nói: "Phòng của các cô cậu ở phòng ngủ thứ hai, ngày sau ngủ nơi đó, không được tôi cho phép không cho vào phòng của tôi.
Tôi đồng ý giữ các người lại, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của các người.
Ăn cơm có thể cùng nhau ăn, nhưng ngày sau vệ sinh trong nhà, giặt quần áo rửa chén các người đều phải làm.
Nếu không muốn các người có thể lựa chọn rời đi.
”
Để lại một câu, Tống Ngôn Chi liền rời đi.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Bùi Điềm Điềm không nhịn được khóc thành tiếng, kéo ống tay áo anh trai sợ hãi nói: "Anh, có phải dì Tống không thích chúng ta không?”
Bùi Quý Xuyên mím chặt môi, không nói gì.
Tống Ngôn Chi không để ý tới ý nghĩ hai người, lúc này đã sắp giữa trưa, cung tiêu xã đã không còn thịt, chỉ còn lại có mấy khúc xương cốt đầy muỗi xoay quanh, mặt trên không có bao nhiêu thịt.
Tuy rằng không có thịt, nhưng canh xương hầm vẫn rất có dinh dưỡng, có thể bổ sung canxi.
Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Chi nói: "Xương cốt này bán thế nào?"
Nhân viên bán hàng đang cắn hạt dưa cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cô muốn à? Vậy bán rẻ chút cho cô, 4 hào một cân.
”
Tống Ngôn Chi không chút do dự, muatoàn bộ.
Gạo hai hào một cân, Tống Ngôn Chi trực tiếp mua mười cân.
Cô nhìn thấy trên kệ bên cạnh còn có kẹo lạc, loại kẹo này rất đắt, nhưng rấtngon.
Vị sữa thơm nồng, cắn ra còn có mùi đậu phộng vỡ, trẻ con có thể ăn đầy miệng chảy nước.
Nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ người bình thường căn bản không nỡ ăn.
Nghĩ đến đứa con không thích ăn cơm, Tống Ngôn Chi nhìn cái giá trên trời một đồng tám hào một cân kia, cắn răng mua một cân.
Thật sự đáng buồn, tương lai mẹ nam chính một bộ quần áo một trăm đồng mua không hề theo cân nhắc.
Nhưng mà con của mình lại ngay cả kẹo một đồng cũng không ăn nổi.
Rõ ràng gả cho cùng một người đàn ông, nhưng Bùi Duật Sâm đối với mẹ ruột nam chính rất hào phóng, so với coi thường đối với mình, đều khiến Tống Ngôn Chi gần như muốn nôn ra máu.
Trong 5 năm kết hôn, người đàn ông này chưa bao giờ gửi cho cô một xu nào.
Chỉ biết gửi tiền cho người trong nhà, mẹ chồng lại có dục vọng nắm trong tay mạnh mẽ, tuy rằng mỗi tháng sẽ đưa một ít lương thực, nhưng cũng sẽ không cho cô thêm một xu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...