Thật ra Tống Ngôn Chi không trông cậy vào Bùi Duật Sâm sẽ đi đón Tiểu Bảo, bởi vì cô rất rõ ràng đàn ông một khi làm việc, căn bản lục thân không nhận.
Đời trước cũng là quanh năm đi sớm về trễ.
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, người đàn ông ngoài miệng nói sẽ đi đón Tiểu Bảo tan học, lúc này lại cõng con trai người khác, đứng cùng một chỗ với một người phụ nữ khác.
Chói mắt không, có lẽ là có, nhưng trong mắt cô càng nhiều là trào phúng.
Chu Xảo rất nhiều năm không trở về, không để ý thế tục bỏ lại con cái ly hôn đi học đại học.
Người khác có thể đều không nhớ rõ bộ dáng của cô ta, nhưng Tống Ngôn Chi lại nhớ rõ ràng.
Thì ra trước đó từ lâu như vậy, hai người đã từng tiếp xúc riêng tư.
Kiếp trước, Bùi Duật Sâm mới vừa nhận hai đứa nhỏ làm con thừa tự của mình, liền nghe nói Chu Xảo đã trở lại.
Lúc ấy cô còn có hơi lo lắng, Chu Xảo có thể có ý kiến gì hay không.
Nhưng Chu Xảo biểu hiện tương đối hào phóng, tựa như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, hơn nữa cam đoan ngày sau sẽ đi thăm con nhiều hơn, cố gắng kiếm tiền, kiên định tỏ vẻ nhất định sẽ không để hai đứa nhỏ tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.
Lúc ấy cô còn thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Bảo cảm thấy mẹ dừng lại, cũng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của cô.
Đúng là người ba vừa về nhà không bao lâu của cậu, đang nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ.
Trong nháy mắt Tiểu Bảo nhìn qua, Bùi Duật Sâm tựa như cảm nhận được gì đó, nghiêng đầu nhìn qua.
Đột nhiên nhìn thấy Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo, anh dừng lại hai giây.
Tiểu Bảo nhìn Bùi Quý Xuyên trên lưng anh, mím môi.
Tống Ngôn Chi còn chưa kịp nói, Tiểu Bảo đã kéo cô đi.
Cô quay lại nhìn Tiểu Bảo.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu kéo căng, đồng tử mơ hồ chứa lửa giận.
Ánh mắt như vậy, giống như ngày đó khi hai anh em Bùi Quý Xuyên mới đến nhà cô, ánh mắt Tiểu Bảo nhìn cô.
Tiểu Bảo tuy rằng không thích Bùi Duật Sâm, đáy mắt tựa như không có sự tồn tại của người cha này.
Nhưng đáy lòng cậu vẫn không hy vọng ba mẹ bị đứa trẻ khác cướp đi.
Tống Ngôn Chi tuy rằng đã không sao cả, dù sao trong tiểu thuyết, mẹ của nam chính Chu Xảo và Bùi Duật Sâm chính vào lúc cô qua đời không bao lâu liền kết hôn, tình yêu của hai người ngọt ngào, là giai thoại tất cả mọi người đề cập tới sẽ cực kỳ hâm mộ.
Tống Ngôn Chi ngay từ đầu phẫn nộ đến tê dại.
Tất nhiên không thèm để ý.
Nhưng Tiểu Bảo thì khác.
Cô cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt Bùi Duật Sâm ném tới, theo sức lực của Tiểu Bảo, bỏ qua Bùi Duật Sâm đi tới.
Giống như anh là không khí.
Chu Xảo thấy anh không nói gì, ngẩng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy bóng dáng Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo rời đi, lo lắng nói: "Anh Bùi, chị dâu sẽ không hiểu lầm chứ?”
Bùi Duật Sâm thả Bùi Quý Xuyên xuống, "Hiểu lầm gì?”
Chu Xảo nghẹn họng, bởi vì mình viết tiểu thuyết đồng nhân, Bùi Duật Sâm và em họ từ nhỏ là thanh mai trúc mã, mẹ vủa anh Vương Diễm Mai lại luôn tác hợp hai người.
Người ngoài đều cho rằng hai người bọn họ gần như sắp vào một nhà, chỉ là do Chu Xảo bởi vì rời nhà đi học mới bất đắc dĩ tách khỏi anh.
Chờ lúc gặp lại, Bùi Duật Sâm đã ngại lời lãnh đạo yêu cầu kết hôn với Tống Ngôn Chi gặp mặt một lần.
Tất cả mọi người đều tiếc nuối cho tình yêu của hai người bọn họ.
Chuyện này mọi người cũng đều biết.
Tống Ngôn Chi thấy cô ta hiểu lầm không phải rất bình thường sao?
Cô ta không nghĩ tới Bùi Duật Sâm sẽ hỏi như vậy.
“Cô đã đến rồi, vậy đưa Quý Xuyên đi bệnh viện khám đi, chân nó bị trật rồi.
”
Bùi Duật Sâm cho rằng giao đứa nhỏ cho mẹ của nó, là hành vi hoàn toàn thích hợp.
Nói xong thì xoay người đuổi theo bóng dáng Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo.
Chu Xảo kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi.
Có hơi há hốc mồm.
Lúc này không phải anh và cô ta nên đưa Bùi Quý Xuyên đến bệnh viện sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...