Thủ trưởng Chu cười nói: "Thằng nhóc cậu còn khách khí với tôi, cậu được phân đến làm việc dưới tay của tôi, cậu cũng không biết tôi có mặt mũi thế nào đâu, chút chuyện nhỏ này tính là gì.
Đúng rồi, cậu trở về cũng đã mấy ngày, đợi lát nữa tôi làm chủ, mọi người cùng nhau tụ tập?"
Bùi Duật Sâm nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay.
Gần năm giờ rồi.
Anh thấp giọng từ chối: "Xin lỗi, con tôi sắp tan học, tôi phải đi đón nó.
”
Thủ trưởng Chu sửng sốt một lát, lập tức cười.
Quả nhiên năm đó bảo anh tham gia giao lưu hữu nghị là ý đúng.
Sắt thép năm đó đối với ai cũng lạnh lùng vô tình kia hiện tại không phải cũng vì vợ con hóa thành sợi chỉ quấn quanh ngón tay sao?
Cũng biết bảo vệ nhà nhỏ như vậy.
Thủ trưởng Chu rất vui mừng: "Đi thôi.
”
Bùi Duật Sâm trở lại khu gia đình.
Đang chạy về phía lớp mẫu giáo.
Lại thấy mấy đứa nhỏ ven đường vây quanh một đứa nhỏ.
“Mày lại không phải người khu người nhà chúng ta, dựa vào gì mà vào ở.
”
“Quỷ nghèo, cút ra ngoài.
”
“Các người xem cậu ta ăn mặc thật tệ, cậu ta khẳng định rất nghèo, là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
”
“Nghèo rớt mồng tơi, nghèo rớt mồng tơi, bữa nào cũng ăn không đủ no, còn phải chặt cỏ heo~”
“Tôi không phải kẻ nghèo rớt mồng tơi!” Bên trong vòng vây truyền đến giọng nói phẫn nộ của đứa nhỏ.
Bùi Duật Sâm hơi nhíu mày, tiến lên vài bước.
“Các cháu làm gì đấy?”
Ánh mắt anh rơi xuống Bùi Quý Xuyên đang ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Đuôi lông mày phiếm lạnh.
Đứa nhỏ chung quanh thấy có người lớn tới, thoáng cái sợ tới mức chạy không thấy bóng dáng.
“Có thể đứng lên không?” Bùi Duật Sâm nhìn về phía Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên rất gầy, mặc áo vải thô, phía trên có lỗ thủng.
Trên người đầy bụi bặm.
So với trẻ con trong khu gia đình, cậu ta thoạt nhìn đúng là giống như là một người từ khu ổ chuột tới.
Bùi Duật Sâm lại nghĩ tới Tiểu Bảo, hai đứa nhỏ không kém nhau nhiều lắm, nhưng Tiểu Bảo tựa như còn nhỏ hơn chút so với Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên sợ hãi nhìn anh một cái, mím môi, gật đầu.
Nhưng mới vừa đứng lên, cổ chân đã truyền đến một cảm giác đau đớn thấu tim, trán cậu ta đau đến đổ mồ hôi, lại cắn môi không phát ra một chút âm thanh.
Bùi Duật Sâm nhìn thoáng qua, cổ chân Bùi Quý Xuyên xanh tím một mảnh.
Đoán chừng là vừa rồi mấy đứa nhỏ xô đẩy, bị trẹo chân.
Anh nhíu mày, khom lưng cõng cậu ta lên: "Chú đưa cháu đi bệnh viện.
”
Bùi Quý Xuyên chưa từng được ai cõng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sợ hãi nói: " Chú, chú Bùi, cháu không sao, không cần đi bệnh viện.
”
Đi bệnh viện thì sẽ tốn tiền.
Trước đây cậu ta bị bệnh hay bị thương đều chưa từng đến bệnh viện.
Đều là tự mình khỏe lại.
Bùi Quý Xuyên rõ ràng cảm giác được Tống Ngôn Chi không thích bọn họ.
Tuy rằng cô hà khắc không ăn mặc với họ, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm giác được.
Loại cảm xúc kỳ quái này, khiến tim Bùi Quý Xuyên đập nhanh.
Càng lo lắng mình bị thương tốn tiền, Tống Ngôn Chi sẽ không vui.
Cảm thấy cậu ta già mồm cãi láo.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Bùi Quý Xuyên rất muốn ở lại Bùi gia, lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dì Tống, đã có loại cảm giác cô sẽ đối tốt với mình.
Khiến cậu ta rất an tâm, rất muốn ỷ lại.
Cho nên cậu ta không muốn rời khỏi Bùi gia.
Không muốn sống cuộc sống như trước kia.
Bùi Duật Sâm thấp giọng nói: "Bị trật chân không tốn bao nhiêu tiền, dì Tống cháu sẽ không nói gì.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...