Chợt nghe Bùi Duật Sâm bình tĩnh mở miệng nói, "Các người ở trong thư chỉ nói trông con không làm việc được, bất đắc dĩ để người khác thay ca làm công tác này, lại không nói với tôi đưa công tác cho ai, đạt được chỗ tốt gì.
Cần tôi tự mình đi điều tra?”
Anh biết lời nói trong thư có thể có sự khác biệt với hiện thực.
Cho nên chỉ cần không có vấn đề gì quá lớn, cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng không nghĩ tới trong mấy câu ngắn ngủi trong thư bao hàm tính toán dài đến bốn năm.
Lời này vừa nói ra, ngay cả mặt Vương Diễm Mai bên cạnh cũng thay đổi.
Bà ta lập tức nói: "Duật Sâm, đều là người một nhà, có gì từ từ nói, không cần phải nháo thành như vậy.
”
Sắc mặt Bùi Thúy Thúy đại biến, vẻ mặt bối rối.
Làm sao cũng không nghĩ tới mình vụng trộm thu tiền từ chỗ Vương Trân Châu sẽ bị phát hiện, lúc này cả người mơ hồ.
“Mẹ đừng nói chuyện, con còn chưa tìm mẹ tính sổ đâu.
”
Bùi Duật Sâm đánh gãy lời Vương Diễm Mai, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Bùi Thúy Thúy, "Chị cả làm kế toán ở trường học, một tháng hơn ba mươi đồng tiền lương, chồng chị tiền lương cũng không thấp, các người sinh hoạt ở khu gia đình xem như tốt nhất.
Nhưng chị lại che giấu lương tâm tham ô khoản tiền vốn nên của Ngôn Chi kia, cô ấy không có công tác, còn phải nuôi con, cuộc sống so ra kém chị, chị có tư cách gì cầm số tiền này?"
Bùi Thúy Thúy nghẹn họng.
"Tôi đi tra, không nói chị, khả năng thăng chức của chồng chị cũng sẽ bởi vậy bị ảnh hưởng, chị xác định hiện tại không thừa nhận?"
Vừa nghe anh nói sẽ ảnh hưởng đến khả năng thăng chức của chồng, Bùi Thúy Thúy triệt để luống cuống, không dám ngụy biện, vội cúi đầu xin lỗi: "Không, Duật Sâm em đừng như vậy, chị sai rồi, số tiền này chị trả lại cho các người, chị trả lại cho các người còn không được sao?"
Bùi Hải tránh đường nói: "Chị cả, đều là người một nhà, chị cũng quá đáng quá rồi, lúc trước chị dâu còn đi nấu cơm chăm sóc đứa nhỏ cho chị, chị thì tốt rồi, cầm tiền lại lén giấu.
”
Vẻ mặt anh ta không đồng ý.
Bùi Thúy Thúy thiếu chút nữa hộc máu, quả nhiên nhìn thấy biểu tình Bùi Duật Sâm càng khó coi, cô ta sợ ở lại sẽ bị Bùi Duật Sâm phát hiện chuyện lúc trước, vội nói trở về gom tiền, xám xịt chạy đi.
Vương Diễm Mai bị khí thế của con trai lớn dọa đến hoàn toàn không dám nói chuyện, lúc này nhìn con gái chạy đi, lại chột dạ không dám nhìn thẳng anh.
“Quên đi quên đi, mẹ mặc kệ các con, mẹ đi nấu cơm.
”
Tiểu Hải, con cút vào đây hỗ trợ mẹ.
”
Nói xong vội vàng đi vào phòng bếp.
Lúc này trong sân chỉ còn lại Bùi Duật Sâm và Tống Ngôn Chi cùng với mấy đứa nhỏ lặng ngắt như tờ.
Bùi Duật Sâm thần sắc không rõ nhìn Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi bị nhìn chằm chằm có hơi khó chịu, nhíu nhíu mày.
Anh nhìn mình như vậy làm gì, cô lại làm sai gì chứ.
Rất lâu sau, Bùi Duật Sâm cuối cùng cũng mở miệng, "Chuyện này trước đó anh không biết, em không nên xúc động lỗ mãng mà bán công tác như vậy, chuyện này đối với em thì không có chỗ tốt gì.
”
Tống Ngôn Chi vừa muốn cười lạnh, kết quả Bùi Duật Sâm ngay sau đó lại nói, "Anh biết em có thể là xuất phát từ bất đắc dĩ, thế nhưng đắc tội chị cả và Vương gia như vậy, bọn họ tìm em gây phiền toái, nếu anh không ở nhà, một mình em lại phải chịu tủi thân bị bắt nạt.
Ngày sau có chuyện gì có thể nói với anh, anh tới làm là tốt rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...