Bùi Duật Sâm đặt đồ trong tay xuống đất, sắc mặt anh âm trầm khó coi, Bùi Thúy Thúy lúc này mới có hơi luống cuống, sợ tới mức lùi lại hai bước, "Chị, chị không......!Đây là hiểu lầm.”
Bùi Hải đi theo phía sau anh trai anh ta trở về, lúc này vừa nhìn đã biết trong nhà lại xảy ra chuyện gì không tốt, anh ta tri kỷ đóng cửa lại, dù sao đạo lý việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài anh ta vẫn hiểu được.
Cũng không biết chị cả anh ta lại làm ra chuyện thất đức gì.
Anh ta lấy hạt dưa từ trong túi ra, cắn.
Bùi Duật Sâm đưa tay ngăn Bùi Thúy Thúy giải thích, lạnh như băng vừa rồi trên mặt tựa như đã hòa hoãn.
Nhưng chỉ có người biết rõ anh mới biết được, Bùi Duật Sâm càng bình tĩnh, lại càng đại biểu cho anh đang tức giận.
"Chị cả." Giọng nói Bùi Duật Sâm rất lạnh lùng, "Công việc này đúng là tôi giới thiệu cho Ngôn Chi, nhưng phỏng vấn là do cô ấy phỏng vấn qua, công việc kia chính là của cô ấy, không hề liên quan tới tôi.
Không tồn tại cách nói thuộc về tôi hoặc là Bùi gia, cũng không có người có tư cách đi cướp đoạt công tác của cô ấy, chớ nói chi là lợi dụng để kiếm tiền, chị hiểu không?"
Bùi Duật Sâm nói rất rõ ràng, công việc là của Tống Ngôn Chi, không liên quan đến bọn họ.
Tống Ngôn Chi muốn cho người khác, hay là bán đi, đó đều là quyết định của cô, không ai có tư cách trách cô.
"Nhưng nếu không có em giới thiệu, cô ta làm sao có thể có cơ hội này! Hơn nữa bởi vì cô ta bán công tác, ngay cả Trân Châu cũng mất công tác.
Người Vương gia nếu biết rằng chúng ta đối với em ấy như vậy, sợ là hận chết chị, ngày sau cuộc sống chị ở Vương gia còn sống như thế nào?"
Nhưng cô ta nhất định sẽ phải thất vọng, Bùi Duật Sâm thản nhiên nói: "Đó là chuyện của chị, có liên quan gì tới Ngôn Chi.
Tôi hiện tại chỉ quan tâm tiền lương bốn năm qua chị lấy từ cương vị công tác của Ngôn Chi khi nào thì trả lại cho cô ấy.”
Bùi Thúy Thúy nghe xong, giống như trời sập xuống, vẻ mặt không thể tin: "Duật Sâm, em nói gì thế! Tiền kia căn bản chính là bịa đặt, không tồn tại, Tống Ngôn Chi là muốn từ chỗ chị lừa gạt tiền, chẳng lẽ em không nhìn ra sao!”
Nói xong, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Tống Ngôn Chi.
Tống Ngôn Chi khẽ nhíu mày.
Cô không nghĩ tới Bùi Duật Sâm không giúp Bùi Thúy Thúy nói chuyện, nhưng mà nói đến, đời trước quan hệ Bùi Duật Sâm và người Bùi gia cũng xem như không tốt.
Bùi gia ở bên ngoài diễu võ dương oai, ở trước mặt Bùi Duật Sâm lại giống như chuột nhìn thấy mèo.
Không thể nổi sóng gió.
Bình thường làm một ít động tác nhỏ, chỉ cần không quá phận, Bùi Duật Sâm cũng sẽ không quản nhiều.
Nhưng lúc này đây rõ ràng không phải chuyện nhỏ, cô chỉ là kinh ngạc vì người đàn ông này đối với người thân cũng có thể vô tình như thế.
Cũng không kỳ quái tương lai sao mà tới ngay cả con trai cũng có thể vứt bỏ.
Tống Ngôn Chi nhìn Bùi Duật Sâm một cái, lại không nghĩ tới vừa vặn đối diện tầm mắt với anh.
Cô thu hồi ánh mắt.
Xem như không có anh, mình cũng có là cách bắt cô cả phun tiền ra.
Dù sao đã đắc tội rồi, tàn nhẫn hơn chút thì có gì phải sợ.
Hôm nay cô không mạnh mẽ, ngày sau người bị bắt nạt chính là cô và Tiểu Bảo.
Chuyện này đương nhiên không được, cái loại nghẹn khuất gặp người thì phải cúi đầu khom lưng trước kia, cô còn không muốn nghĩ tới.
Tống Ngôn Chi đang muốn nói gì đó hung hăng kéo sắc mặt dối trá của cô cả xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...