Thập Niên 80 Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh


Không hề đề cập đến việc bán công tác cho mình.

Chẳng lẽ hai mẹ con này hợp tác lừa gạt mình, chính là muốn tiếp tục kiếm chỗ tốt từ trên người mình sao?
Dù sao nếu Tống Ngôn Chi bán công tác cho mình, bọn họ sẽ không lấy được lợi ích từ trên người mình!
Vương Trân Châu càng nghĩ càng có khả năng, bởi vì trong mắt cô ta, người nhu nhược vô năng như Tống Ngôn Chi căn bản không dám lừa gạt mình.

Vậy người lừa gạt mình cũng chỉ có cô cả và Vương Diễm Mai!
Mắt thấy sắc mặt Vương Trân Châu không đúng, Vương Diễm Mai vội vàng làm sáng tỏ: "Mày đánh rắm, mày không hề đề cập chuyện này với tao, mày chỉ bảo tao nói với Trân Châu trả công tác lại cho mày mà thôi!"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy, không phải con bảo mẹ đi mời Trân Châu đến nói chuyện với con sao, sao mẹ lại nói như vậy.

Mẹ không phải là nói với Trân Châu, con yêu cầu cô ấy trả lại công tác, cho nên Trân Châu mới không muốn gặp con đấy chứ?"
Cô vừa nói ra lời này, trong mắt Vương Diễm Mai đã hiện lên vẻ chột dạ.

Nhìn thấy biểu tình này của Vương Diễm Mai, Vương Trân Châu đương nhiên cho rằng mình đoán đúng.


Cô ta không dám phát hỏa với Vương Diễm Mai, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc cô cả: "Tốt, các người thật sự đối với tôi như vậy à, những năm gần đây, mỗi tháng tôi đưa cho các người mười đồng tiền, kết quả các người thế mà liên hợp lại tính kế tôi, tôi xem như thấy rõ bộ mặt thật của các người!"
Cô cả cũng bối rối.

“Em chồng, em nghe chị giải thích, không phải như vậy!”
"Cút ngay, tôi trở về sẽ nói với mẹ tôi, cô chờ cho tôi!" Vương Trân Châu nói xong, khóc lóc chạy đi.

Cô cả còn muốn đuổi theo giải thích, bị Tống Ngôn Chi ngăn cản.

"Chị cả à, vừa rồi Trân Châu mới nói gì thế, mỗi tháng chị lấy mười đồng tiền lương của cô ấy? Tôi đây sao lại không biết chuyện này, đây không phải là công tác của em sao, vì sao chị lại thu tiền?"
Đáy lòng Bùi Thúy Thúy phát lạnh.

Phản ứng lại thẹn quá hóa giận: "Liên quan gì đến cô, đây là việc riêng của chúng tôi!”
"Sao lại không liên quan đến tôi, đây chính là công việc của tôi, một phân tiền tôi cũng không lấy được, cô lại nhận mười đồng mỗi tháng, nếu hôm nay chị cả đây không cho tôi một lời giải thích, cũng đừng trách tôi nháo đến đơn vị của chị đấy nhé!”
Cô vừa nói ra, mặt Bùi Thúy Thúy lập tức trắng bệch.

Chuyện này ngay cả chồng cô ta cũng không nói, dù sao cũng là mượn công việc của Tống Ngôn để thu tiền.


Nếu thật sự nháo ra ngoài, mình sẽ xong đời.

Đang sợ hãi, Bùi Duật Sâm tới.

“Các người đang nháo gì thế?”
Ánh mắt Bùi Thúy Thúy nhất thời sáng ngời.

Cô ta nhanh chóng nịnh nọt đi tới trước mặt Bùi Duật Sâm, thân thể còn muốn đụng Tống Ngôn Chi một cái, Tống Ngôn Chi kéo con trai né tránh.

"Duật Sâm, em mau quản Tống Ngôn Chi đi, cô ta điên rồi, cô ta không chỉ bán công tác em tìm cho cô ta, còn oan uổng lung tung chị và mẹ, còn nói là muốn tố cáo chị!"
Tống Ngôn Chi ở bên cạnh cô ta nói: "Đúng vậy, tôi điên rồi, công việc của tôi bị người ta tặng người ta nhận tiền hơn bốn năm, vậy mà tôi không hề biết!"
Ngay từ đầu Bùi Thúy Thúy đã không để Tống Ngôn Chi vào mắt, nhà mẹ đẻ ở nông thôn, nghèo kiết xác lại khiếp nhược, sinh con trai còn là đứa đầu óc có vấn đề.

Cho nên cô ta căn bản không đưa mắt nhìn cô, công việc này đưa cho Vương Trân Châu đương nhiên là sẽ vớt một đợt dầu mỡ.

Ai biết vẫn luôn thuận lợi, bỗng nhiên bị con tiện nhân này trở mặt, cô ta không tìm cô gây phiền toái xem như tốt rồi, lại còn dám nói muốn tới đơn vị tố cáo mình.

Điên thật rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui