Tống Ngôn Chi vừa đi tới cửa lớn Bùi gia, đã nghe thấy lời mấy người kích động thảo luận này.
Sắc mặt mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng thay đổi.
Tiểu Bảo nắm chặt tay cô.
Sắc mặt Tống Ngôn Chi lại lạnh nhạt.
Vương Diễm Mai nhìn thấy Tống Ngôn Chi, trong nháy mắt sắc mặt u ám, không khí cả sân giằng co.
Bùi Thúy Thúy và Vương Trân Châu vui sướng khi người gặp họa nhìn cô.
"Mày còn có mặt mũi tới!"
"Không phải mẹ bảo con tới sao?" Tống Ngôn Chi hỏi ngược lại, động tác không nhanh không chậm, làm cho người ta cảm thấy cô rất có lễ phép, ngược lại có vẻ Vương Diễm Mai hà khắc.
Vương Diễm Mai nghẹn họng.
Mặt lập tức tối sầm lại.
"Tôi hỏi cô, ai cho cô bán công tác của Trân Châu đi, cô bán cho ai, cô đòi lại cho tôi, bằng không tôi cho cô biết mặt đấy!"
Tống Ngôn Chi nhẹ nhàng nói, tựa như không hề vì lời bà ta chất vấn mà sợ hãi, ngược lại rất vô tội, "Con cũng không bán công tác cho Vương Trân Châu, mẹ già rồi sao, thế nào mà ngay cả công tác của con và công tác của người khác cũng không phân rõ, công tác của Vương Trân Châu từ đâu mà tới?"
Lời này vừa dứt, sắc mặt Vương Trân Châu cũng theo đó khó coi, "Tống Ngôn Chi cô có ý gì, vì tôi bận rộn không có thời gian trả công tác lại cho cô, nên cô cố ý bán công tác trả thù tôi phải không?"
Mặt Tống Ngôn Chi đầy thất vọng đau khổ nói: "Tôi đưa công tác cho cô làm hơn bốn năm, không nghe cô cảm ơn tôi một câu, lúc này tôi chỉ là bán công tác của mình đi mà thôi, thế nào mà lại là trả thù cô chứ?”
Vương Trân Châu lập tức đỏ mặt.
Bùi Thúy Thúy thấy em chồng ngơ ra, lập tức giúp đỡ: "Cô không trả thù Trân Châu, sao cô lại bán công tác?”
"Cũng không phải tôi muốn bán, lúc trước tôi đã muốn tìm Trân Châu thương lượng bán công tác cho cô ta, dù sao tôi đã nhiều năm không đi làm như thế rồi, trở về làm cũng không thích ứng được.
Ai biết Trân Châu không muốn gặp tôi, tôi đây cũng là vì không thể làm gì được nên chỉ có thể bán cho người khác! "
Giọng điệu của Tống Ngôn Chi rất bất đắc dĩ.
Kiếp trước mình không lấy vị trí công tác về, sau đó Bùi Duật Sâm được chia nhà ở, sau khi cô theo anh dọn đi, công tác bị Vương Thúy Mai lấy giá thấp bán cho Vương Trân Châu.
Bà ta kiếm được tiền, lại được thêm cả nhân tình.
Tóm lại người thiệt cuối cùng chỉ có Tống Ngôn Chi.
Tục ngữ nói người ta không bộc phát trong im lặng, thì hắc hóa trong trầm mặc.
Tống Ngôn Chi là phát điên trong im lặng.
Chỉ cần bây giờ cô điên hơn ai hết, sẽ không ai làm gì được cô.
Tống Ngôn Chi chân thành nói: "Lúc trước tôi còn nhờ mẹ chồng tìm cô nói chuyện này, nhưng cô vẫn luôn không trả lời tôi.
”
Vương Trân Châu nghe nói như thế, cũng bối rối.
Lúc trước cô ta đã liên tục hỏi thăm cô cả Bùi gia có thể trực tiếp bán cương vị này cho mình hay không.
Xem như là tốn chút tiền, có thể lấy được vị trí này cũng rất đáng giá.
Nhưng cô cả nói Tống Ngôn Chi khẳng định không chịu.
Cho nên cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Không nghĩ tới Tống Ngôn Chi đã sớm muốn bán, chỉ là Bùi gia căn bản không nói cho mình biết.
Sau khi cô ta nhận được công việc này, mỗi tháng phát lương đều phải cho cô cả một phần.
Vương Trân Châu đã sớm không vui.
Lúc này Tống Ngôn Chi đã nói đến lời này, cô ta còn không rõ sao!
Ánh mắt nghi ngờ của Vương Trân Châu rơi xuống người Bùi Thúy Thúy.
Vẻ mặt Bùi Thúy Thúy mơ hồ.
Vương Diễm Mai phục hồi tinh thần lại trước, chỉ là bà ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tống Ngôn Chi cắt ngang: "Chẳng lẽ mẹ chồng tôi không đi tìm cô sao?"
Sắc mặt Vương Trân Châu càng khó coi.
Chị dâu cả quả thật nói Vương Diễm Mai đi tìm cô ta, nhưng chị dâu cả chỉ nói với cô ta Vương Diễm Mai bảo cô ta không nên để ý đến Tống Ngôn Chi, an tâm đi làm mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...