Vương Diễm Mai cũng cam lòng trả tiền cho cháu trai, đến cửa hàng bách hóa mua cho Bùi Quý Xuyên hai bộ quần áo mới và giày mới.
Nghe Bùi Điềm Điềm nói Tiểu Bảo mua cặp sách mới đi học, bà ta đau lòng không chịu được, cháu trai của mình đương nhiên cũng phải đi học.
Vì thế cũng mua cho Bùi Quý Xuyên một chiếc đắt hơn.
Không nhìn ánh mắt mong đợi của Bùi Điềm Điềm, bà ta kéo người rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Sau đó tùy tiện mua cho Bùi Điềm Điềm một chiếc áo ngắn ở hàng vỉa hè.
Thật ra bà ta không muốn lãng phí tiền mua cho Bùi Điềm Điềm, nhưng hôm nay hai đứa nhỏ đi qua ăn cơm, cũng không muốn để cô nhóc ăn mặc quá rách nát.
Nếu không Vương Diễm Mai mới tiếc tiêu số tiền này.
“Điềm Điềm, ngày sau nếu dì Tống bắt nạt anh trai cháu, cháu đi nói với bà nội, biết không? Bà nội mua kẹo cho cháu ăn.
”
Vừa nghe nói có kẹo, Bùi Điềm Điềm vội vàng đồng ý.
Cảm thấy bà Bùi so với dì Tống thì tốt hơn nhiều.
Dì Tống chỉ nấu cơm cho bọn họ ăn, thường xuyên lạnh mặt, làm cho cô nhóc rất sợ hãi.
Nhưng bà nội lại cam lòng mua quần áo mới cho cô nhóc, còn cho mình ăn kẹo.
Giá mà cô nhóc có thể sống với bà Bùi.
Tống Ngôn Chi về đến nhà, thì nhìn thấy quần áo mới giày mới trong phòng.
Hai anh em đang đứng trong phòng nói gì đó, trong thanh âm Bùi Quý Xuyên chứa theo phẫn nộ.
Cô vào nhà, hai đứa nhỏ im lặng.
Thấp thỏm bất an nhìn cô.
Ánh mắt Tống Ngôn Chi đảo qua mấy thứ kia, đại khái đoán được là gì.
Nhưng cô cũng không thèm để ý.
Vừa định vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, Bùi Điềm Điềm gọi cô lại.
“Dì Tống, bà nội nói buổi tối bảo dì và chú dẫn chúng cháu qua đó ăn cơm.
”
Tống Ngôn Chi dừng lại chút, thiếu chút nữa đã quên việc này.
Kiếp trước chồng vừa trở về, mẹ chồng đã khẩn cấp yêu cầu hai người cho hai đứa nhỏ vào hộ khẩu Bùi Duật Sâm, vào hộ khẩu mà nói, đứa nhỏ này thật sự là người Bùi gia bọn họ.
Cô gật đầu, nói: "Tôi biết rồi.
”
Tuy rằng không cần làm cơm tối, nhưng thuốc vẫn phải uống.
Tống Ngôn Chi vừa sắc thuốc vừa nghĩ mình sau này có thể làm gì.
Xưởng dệt khẳng định không trở về được, cô cũng không muốn trở về, nhưng không làm việc mặc dù hiện tại cầm hai ngàn đồng, cũng khẳng định không đủ dùng.
Cô phải tìm việc làm, sau đó học tập thêm.
Không thể giống như kiếp trước, toàn bộ thể xác và tinh thần đưa vào trên người mấy hài tử, bỏ qua chính mình.
Thời đại này ngoại trừ công nhân kỹ thuật, một số cương vị đặc thù, tiền lương không cao.
Vừa có thể có thời gian chăm sóc con cái, còn có thể kiếm tiền, lại có thể học tập.
Tống Ngôn Chi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới một nghề.
Làm giáo viên.
Ực ực uống thuốc xong, Tống Ngôn Chi nhìn thời gian, còn chưa tan học.
Cô có thể nghỉ ngơi một lát.
Tống Ngôn Chi dứt khoát trở về phòng ngủ bù.
Ngày hôm nay chạy khắp nơi, cô có hơi mệt mỏi,
Hai anh em nhìn cô tựa như thật sự không có ý định trách tội bọn họ, ánh mắt Bùi Điềm Điềm tỏa sáng, "Anh, em nói rồi mà, dì Tống sẽ không tức giận.
Bà nội mua cho anh nhiều đồ như vậy, anh không cần đưa hết cho dì ấy.
”
Nói xong đoạt lấy, trong lòng lại khó chịu, nếu những thứ này đều là váy thì tốt rồi.
Cô nhóc muốn chiếc váy nhỏ.
Bùi Quý Xuyên không để ý đến cô nhóc, mà trở về phòng, lấy ra một quyển sách toán nhăn nhúm từ trong hành lý, bắt đầu đọc.
Quyển sách này là lúc trước cậu ta nhặt ở trong đống rác về, giống nhau như đúc với quyển sách của con trai lớp một nhà thím ở trước đây.
Cậu ta cũng không biết như thế nào, chỉ cần nhìn là biết.
Cảm thấy rất đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...