Buổi tối ra mồ hôi khắp người, kết quả nửa đêm còn mưa, khí lạnh thổi vào, cô bắt đầu sốt, cả người nóng không chịu được.
Cô lăn qua lộn lại ngủ không thoải mái, trong mộng có người dùng đồ lành lạnh dán ở thái dương của cô, dỗ dành cô.
Giọng nói rất dịu dàng.
Tống Ngôn Chi bỗng nhiên cảm giác rất tủi thân, hai mắt nhắm lại, nhưng nước mắt lại ào ào chảy ra, khảm vào trong gối đầu.
Ngày hôm sau, Tống Ngôn Chi ngủ một giấc thẳng đến tự nhiên tỉnh, mở mắt nhìn thấy con trai đã sắp rơi xuống giường, dọa cô nhảy dựng.
Trên người có hơi dính dính, cô nhớ rõ tối hôm qua mình hình như có hơi phát sốt, vẫn không quá thoải mái.
Nhưng lúc này lại cảm giác tinh thần sảng khoái, tuyệt đối không có suy yếu vô lực sau khi bị bệnh.
Quả nhiên uống thuốc vận động vẫn rất hữu dụng.
Bên ngoài trời đã sáng, Tống Ngôn Chi rất hài lòng với hình thức sinh hoạt này.
Không cần dậy sớm hơn gà quả thực quá tốt đẹp.
Tuy rằng như thế, nhưng lúc này cũng chỉ mới bảy giờ sáng.
Cô duỗi lưng một cái đứng lên từ trên giường.
Hôm nay phải đưa con trai đi lớp mẫu giáp trong đại viện, cô thay váy liền áo mới mua, tóc buộc lên, còn cố ý chọn trang sức ngân nhĩ lúc kết hôn mua đeo lên, cả người đều có vẻ cực kì dịu dàng.
Bùi Duật Sâm tựa như không trở về, cũng được, tốt nhất vẫn đừng nên trở về, cho đến khi xuất ngũ lấy được tiền lại đến tìm mình ly hôn chia tài sản là tốt nhất.
Tống Ngôn Chi vừa vui vẻ nghĩ, vừa rối rắm buổi sáng ăn gì.
Bữa sáng chú trọng dinh dưỡng, cô định dùng canh xương nấu cháo gạo, mặc dù không có thịt, nhưng đầy đủ dầu mỡ.
Lại pha cho con trai một ly sữa bột, nấu trứng gà, đã không kém nhiều lắm.
Cô cũng đúng là không ngược đãi anh em nam chính, ngoại trừ mình cố ý mua đồ tốt cho con trai, ăn uống đều là giống bọn họ.
Thời đại này, không có cha mẹ, ăn nhờ ở đậu, có thể ăn một bữa cơm no thì nên thỏa mãn.
Trong nhà thiếu rất nhiều đồ, chỉ là tích góp trên tay Tống Ngôn Chi lại không có bao nhiêu.
Lúc này cô đưa con đi lớp mẫu giáo trong khu gia đình, không chỉ là vì để cho con có thể sớm tiếp nhận giáo dục, quan trọng hơn là, mình cũng không thể ở nhà làm việc.
Cô vốn có công việc ở xưởng dệt, nhưng sau khi mang thai cơ thể vẫn luôn có phản ứng rất lớn, không thể làm việc.
Sau đó mẹ chồng đã làm chủ giúp đỡ tìm người thay thế vị trí của cô, nói là chờ cô sinh con xong sẽ trả lại cho cô.
Ai ngờ Tống Ngôn Chi lại sinh non, sau đó thân thể vẫn luôn rất kém, nằm trên giường rất lâu.
Mẹ cô nghe nói việc này, từ xa chạy tới giúp cô chăm sóc đứa nhỏ một thời gian.
Lúc này Tống Ngôn Chi mới có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng dù vậy, vẫn để lại rất nhiều mầm bệnh.
Sau đó cô vốn định đi tìm đối phương đòi việc làm về, nhưng đối phương vẫn luôn qua loa không gặp cô.
Tống Ngôn Chi không có cách nào, đành phải tìm mẹ chồng đi nói chuyện.
Kết quả mẹ chồng cũng đẩy đi đẩy lại, nói là thân thể cha chồng không tốt, bảo cô ở nhà chăm sóc trước.
Tống Ngôn Chi đành phải mỗi ngày đi sớm về tối đến Bùi gia mua thức ăn nấu cơm quét dọn vệ sinh cho bọn họ.
Thỉnh thoảng còn bị gọi đến nhà chị cả hỗ trợ.
Bận tới bận lui, tất nhiên là không có cách nào làm việc.
Sau đó mẹ chồng còn nói chồng gửi thư về, muốn nhận nuôi hai đứa con.
Lòng Tống Ngôn Chi tràn đầy mệt mỏi.
Đến lúc phản ứng lại, thân thể đã suy sụp.
Sau đó chính là tương lai sau khi qua đời cô trở lại thân thể của mình.
Cũng may cô đã trở lại, bằng không nỗi khổ như thế, còn phải ăn thêm cả đời.
Lần này, công việc này cô phải lấy lại.
Cho dù là bán đi, cô cũng không thể cho người ngoài được lợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...