Đại Tráng vốn được một đám trẻ con vây quanh, lúc này nghe thấy lời này, lập tức nhìn về phía Tiểu Bảo.
Nhìn thấy Tiểu Bảo, lại thấy cậu mặc quần áo mới hơn mình, lập tức đen mặt, lớn tiếng nói: "Đừng chơi với cậu ta, cậu ta là đồ ngốc, mẹ tớ nói chơi với cậu ta cũng sẽ trở nên ngốc.
”
“A, Cậu ta là tiểu ngốc Tiểu Bảo.
”
"Sao hôm nay cậu ta lại mặc đẹp như vậy?"
“Mẹ cậu ta nghèo lắm, căn bản không có tiền, có đôi khi còn phải tới nấu cơm cho nhà tôi để lấy quần áo tôi không cần cho nó mặc.
” Đại Tráng đắc ý nói.
Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Đại Tráng.
Cậu mới không nhặt quần áo Đại Tráng mặc lại.
Đây là áo ngắn và giày mới mẹ mua cho cậu.
“Đây nhất định là quần áo của tớ, không cho tên ngốc mặc quần áo của tớ.
”
Đại Tráng thấy cậu còn dám trừng mình, lập tức tức giận.
Đưa bàn tay bẩn thỉu ra đẩy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo tránh né Đại Tráng, Đại Tráng còn lớn hơn cậu hai tuổi, cánh tay bắp chân nhỏ bé của cậu bị đẩy xuống đất.
Quần áo mới thoáng cái bị bẩn.
Hốc mắt Tiểu Bảo đỏ bừng, tức giận đưa tay cào mặt Đại Tráng.
Móng vuốt này trực tiếp cào Đại Tráng đến mơ hồ, "Oa - -" một tiếng khóc lên.
“Tên ngốc nổi điên rồi.
”
“Mọi người chạy mau.
”
Người lớn nghe tiếng khóc chạy tới.
Tiểu Bảo nhìn thấy người lớn, cực kỳ sợ hãi, chạy về phía nhà.
Tống Ngôn Chi vừa nấu cơm xong chuẩn bị ra ngoài gọi người, đã nhìn thấy Tiểu Bảo đang đứng ở cửa.
Quần áo mới vừa mặc ra ngoài không bao lâu đã nhăn nhúm, giày trên người cũng đều là bùn.
Cô kinh ngạc một lát, đứa nhỏ này sao mà đi ra ngoài trong chốc lát đã làm bẩn.
Hốc mắt Tiểu Bảo còn hơi đỏ, nước mắt bao trùm, nhưng làm thế nào cũng không để nước mắt rơi xuống.
Tống Ngôn Chi lập tức nhận ra không đúng, vội vàng tiến lên ba bước, khẩn trương ngồi xổm xuống sờ cậu: "Sao vậy Tiểu Bảo?”
Tiểu Bảo quật cường mím môi không nói lời nào.
Lúc này Tống Ngôn Chi mới phát hiện, cả người cậu đang phát run.
Cô lập tức trầm mặt.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Quả nhiên, sau chân chị chồng dắt Đại Tráng nước mắt nước mũi hùng hổ đi tới.
“Tống Ngôn Chi, cô xem con cô làm chuyện tốt đây này! Nó cào mặt Đại Tráng nhà tôi thành cái dạng gì rồi!”
Tống Ngôn Chi nhìn lướt qua Đại Tráng, Đại Tráng tròn vo, thịt trên mặt chen ngũ quan lại một chỗ, khóc đến nước mắt không phải nước mắt, nước mũi không phải nước mũi.
Trên mặt có một vết đỏ, không chảy máu.
Tiểu Bảo lại run lên.
Tống Ngôn Chi bảo vệ Tiểu Bảo sau lưng mình, quay đầu hỏi: "Tiểu Bảo, đừng sợ, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Bảo trốn sau đùi cô, ngón tay bẩn thỉu siết chặt ống quần cô.
Cậu kích động chỉ vào Đại Tráng nói năng không rõ ràng rồi lại cực kỳ phẫn nộ nói: "Đại Tráng mắng! ! Mắng hu hu! !
Cậu còn chưa nói xong, đã "Oa" một tiếng khóc lên.
Cảm thấy cực kỳ mất mặt, mình ngay cả một câu cũng nói không rõ ràng, cậu quá ngốc.
Tiểu Bảo quay đầu, không dám nhìn sắc mặt những người đó.
Không cần nghĩ cậu cũng biết, bọn họ nhất định đang ghét bỏ nhìn cậu.
Tống Ngôn Chi ôm cậu vào trong ngực, vỗ lưng trấn an tâm tình cậu.
“Con trai tôi bình thường rất ít khi chơi với những đứa trẻ khác, tôi tin nó không phải là người chủ động gây chuyện, chị à, chị nên hỏi con trai chị đã làm gì, lại đến đây tìm phiền toái.
”
Quần áo mới Tiểu Bảo mặc đã bẩn thành như vậy, cô đoán có thể là Đại Tráng thấy Tiểu Bảo mặc quần áo mới không vừa mắt nên đi bắt nạt cậu.
Cho nên Tiểu Bảo mới bị kích thích động tay.
Chị cả chồng vốn nghĩ tới Tống Ngôn Chi nhất định sẽ cúi đầu khom lưng nhận lỗi, dù sao tính tình lúc trước của cô cũng rất khiếp nhược.
Lại không nghĩ tới cô vừa mở miệng đã là chất vấn mình.
Đầu tiên là sửng sốt một lát, kịp phản ứng lập tức đen mặt, chỉ vào mũi Tống Ngôn Chi mắng: "Nói đùa gì đấy, Đại Tráng nhà tao bình thường ngoan như vậy, chưa bao giờ gây chuyện.
Mặt nó đã bị con của cô cào ra hoa, cô mù à, ban đầu nể tình cô là em dâu của tôi, nói xin lỗi tôi cũng sẽ không nói gì, hiện tại cô nếu không bồi thường tiền, tôi nói cho cô biết chuyện này không xong đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...