Anh năm năm không trở về, người chung quanh trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Phản ứng lại, nhao nhao đi lên thân thiện chào hỏi.
“Đây không phải là Tiểu Bùi sao? Cậu thật sự đã trở lại!”
“Ôi, đã năm năm không gặp, thím thiếu chút nữa không nhận ra cháu.
”
Vẻ mặt Bùi Duật Sâm thản nhiên gật đầu.
Tính tình anh chính là như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì.
“Cháu đã trở về, nếu cháu trở về, Tiểu Tống cũng không dám đối xử với đứa nhỏ như vậy.
”
“Đúng vậy, không phải thím nói cô ấy không phải, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, đã giặt quần áo quét dọn vệ sinh, ai, quả nhiên không phải con ruột không đau lòng.
”
Bùi Duật Sâm nhíu mày.
Trước khi anh trở về, mẹ anh cũng từng gửi thư nói Tống Ngôn Chi không muốn nhận nuôi hai đứa nhỏ, lại bảo anh gửi không ít tiền về.
Hai đứa trẻ trong sân ăn mặc rất cũ nát.
Khu gia đình bọn họ đã rất ít có đứa trẻ mặc quần áo như vậy.
Thím Lý nghe được động tĩnh đi ra, thấy Bùi Duật Sâm cũng rất giật mình, lại thấy người chung quanh vây quanh anh nói xấu Tống Ngôn, lập tức phản bác: "Nói lung tung gì thế, Tiểu Tống người ta làm sao đối xử không tốt với bọn họ.
Các người nói thật dễ nghe, có bản lĩnh cho các người nuôi thử xem? Tiểu Bùi, cháu đừng nghe bọn họ nói bậy, Tiểu Tống không phải loại người đó.
”
Bùi Duật Sâm không nói chuyện.
Vừa ngước mắt, anh đối diện Tống Ngôn Chi đứng ở cửa.
Tống Ngôn Chi vừa thay quần áo mới cho con trai, chợt nghe thấy động tĩnh, đi ra.
Tiểu Bảo mặc đồ rất mới.
Hình thành sự đối lập rõ rệt với hai đứa trẻ ngồi xổm ở cửa giặt quần áo.
Người chung quanh lại không nhịn được nghị luận.
Thấy Bùi Duật Sâm, vẻ mặt Tống Ngôn Chi cũng không có gì thay đổi.
Bùi Duật Sâm sửng sốt, tựa như không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Một lát sau, anh khôi phục thần sắc lạnh nhạt, không nhanh không chậm đi lên phía trước.
Tống Ngôn Chi cũng nhìn anh, đời trước trong lòng cô tràn đầy kinh ngạc vui vẻ, ngượng ngùng, mặc dù đã có con, nhưng ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào người đàn ông này cũng không có.
Tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông truyền tới, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mũi thẳng như núi, hai tròng mắt thâm trầm, đan xen với ánh sáng làm cho khuôn mặt nhã nhặn tuấn mỹ của anh có vẻ càng thêm thâm thúy.
Một thân quân trang bản chính, nút áo cài lên cao nhất.
Cả người đều lộ ra vẻ cương nghị, khí chất trầm ổn.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này cho dù là thân hình hay dung mạo đều thuộc về nhất đẳng.
Không trách mẹ ruột nam chính từ nhỏ theo đuổi anh tới lớn.
Bùi Duật Sâm nhạy bén bắt được ánh mắt quan sát và đánh giá của Tống Ngôn Chi.
Im lặng một lát, cũng không chất vấn cô có thật ngược đãi hai đứa nhỏ hay không, mà là mở miệng nói: "Muốn ra ngoài?"
Thanh âm trầm thấp mà lạnh nhạt.
Tống Ngôn Chi: "Không ra, anh về vừa vặn, tôi có chuyện muốn nói với anh.
”
Nói xong, cô cúi đầu nói với con trai: "Tiểu Bảo, con đi chơi đi.
”
Ngay cả dự định giới thiệu cũng không có.
Tiểu Bảo đối với người xa lạ căn bản không có bất kỳ hứng thú, ngay cả khóe mắt cũng không cho cha ruột một cái, đã lập tức chạy ra ngoài.
Thật ra trong mộng cậu từng mơ thấy, cha cậu cao lớn mạnh mẽ uy nghiêm, nhưng lại nhận nuôi hai đứa con, rất lạnh nhạt với mình và mẹ.
Cậu không thích ông ba này!
Bùi Duật Sâm còn chưa kịp nói một câu với con trai, nhìn người đi rồi, anh nhìn chằm chằm Tống Ngôn Chi, ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi.
Trước kia ánh mắt Tống Ngôn Chi nhìn anh cũng không phải như vậy, hai người tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng rốt cuộc đã kết hôn.
Lúc cô đứng ở trước mặt mình, luôn cúi đầu, trên mặt mang theo ngây ngô ngại ngùng của thiếu nữ.
Thấy Tống Ngôn Chi đã không định nhiều lời, trực tiếp xoay người vào phòng.
Bùi Duật Sâm dừng lại, nhấc chân đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...