Bùi Điềm Điềm không nhịn được chạy tới nói: "Dì Tống, Tiểu Bảo sắp đi học?”
Cô nhóc chỉ thấy những đứa trẻ đi học mới đeo cặp sách này.
Tống Ngôn Chi đáp một tiếng, không nói nhiều, bảo Tiểu Bảo tự mình đi chơi, còn mình vào nhà chuẩn bị sắc thuốc.
Vị thuốc Đông y rất nặng, xông vào mũi rất nồng, không bao lâu sau từ phòng bếp đã có mùi thuốc đậm.
Bùi Điềm Điềm muốn có quan hệ tốt với Tiểu Bảo, bởi vì cô nhóc phát hiện dì Tống rất thích Tiểu Bảo, nhưng lại rất lạnh nhạt đối với bọn họ.
Nếu quan hệ tốt với Tiểu Bảo, dì Tống nói không chừng cũng sẽ nhìn bọn họ thêm vài lần.
Cô nhóc chủ động đi qua nói chuyện với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, có thể đưa cặp sách mới của em cho chị xem không?”
Bùi Điềm Điềm lớn lên đáng yêu, nếu như không phải gia đình như thế, cô nhóc nhất định được cực kì cưng chiều.
Nhưng Tiểu Bảo lại không ưa bộ dạng này, cậu trực tiếp ôm cặp sách chạy vào phòng.
Một chút cũng không để ý tới cô nhóc.
Tiểu Bảo không thích bọn họ, không biết vì sao, dù sao cũng không thích.
Bùi Điềm Điềm nhìn thái độ này của cậu, hốc mắt uất ức đỏ lên.
Tống Ngôn Chi rót cho mình một chén thuốc đen, thiếu chút nữa nôn ra.
Vừa quay đầu lại, nam chính Bùi Quý Xuyên đang ở cửa phòng bếp nhìn cô, ánh mắt có hơi phức tạp.
Cô dừng lại chút, khôi phục lại vẻ mặt trước kia, hỏi: "Có chuyện gì sao?
Bùi Quý Xuyên trầm mặc trong chốc lát, cậu ta vì ngửi thấy mùi thuốc rất nặng nên mới tới, vừa lúc nhìn thấy mẹ nuôi uống thuốc.
Mới biết được thân thể mẹ nuôi không tốt, khó trách sắc mặt cô luôn rất tái nhợt, làm việc một lát sẽ dừng lại một hồi.
Cậu ta không biết nói gì, từ nhỏ cậu ta đã là người không nói nhiều.
Mọi người cũng cảm thấy cậu ta rất kỳ quái, em gái nói đầu óc Tiểu Bảo không bình thường, cũng có người nói cậu ta không bình thường.
Cho nên khi em gái nói Tiểu Bảo, Bùi Quý Xuyên rất tức giận.
Nếu dì nghe thấy chắc chắn cũng sẽ rất tức giận.
Cậu ta không nói gì, xoay người chạy đi.
Vẻ mặt Tống Ngôn Nhất khó hiểu.
Ký ức của cô đối với nam chính, luôn là trầm mặc cao ngạo lạnh lùng.
Một đứa nhỏ bốn năm tuổi, từ nhỏ đã có thể khắc chế cảm xúc của mình như thế, không thể không nói cũng rất lợi hại, khó trách người ta có thể làm nam chính.
Sau khi cậu ta tới trường học, cũng rất không chịu thua kém, đi học đều sẽ nhảy lớp, không bao lâu đã nổi danh ở khu gia đình.
Ở tuổi này cậu ta còn có thể nhìn ra một ít cảm xúc, nhưng lớn hơn chút, đứa nhỏ này sẽ càng ngày càng lạnh lùng, đối với ai cũng là biểu tình người lạ chớ gần.
Cho dù Tống Ngôn Chi từ nhỏ đã nuôi lớn cậu ta, cậu ta cũng không tốt với cô.
Tống Ngôn Chi vốn cho rằng tính cách đứa nhỏ này trời sinh như thế.
Cho đến khi mẹ ruột của cậu ta xuất hiện, mới biết được không phải cậu ta trời sinh lạnh nhạt, mà là ở trong mắt cậu ta, mình căn bản không xứng làm mẹ của cậu ta.
Tống Ngôn Chi hiện tại đã không quan tâm cậu ta nghĩ như thế nào.
Cô chỉ quan tâm đến con trai mình.
Bùi Điềm Điềm vừa khóc vừa giặt quần áo của mình, anh trai không giúp cô nhóc giặt, cô nhóc chỉ có thể tự mình giặt, tay của cô nhóc lúc trước ở nhà thím Chu đụng nước nhiều, hiện tại vừa đụng tới xà phòng đã đau rát.
Lại không nhịn được khóc.
Bùi Quý Xuyên không nhìn nổi nữa, lại đây giúp cô nhóc.
Mọi người vừa mới nhìn thấy Tống Ngôn Chi dẫn theo Tiểu Bảo mua nhiều đồ tốt như vậy trở về, lúc này lại thấy hai đứa nhỏ mới đến không bao lâu đã ngồi xổm trong sân giặt quần áo, khó tránh khỏi có hơi thổn thức không thôi.
“Tiểu Tống Chi xảy ra chuyện gì vậy, mới về đến nhà đã bắt người ta giặt quần áo rồi.
”
“Đúng vậy, bà xem tay cô bé kia sưng lên, thật quá đáng thương.
”
“Cô bé đó còn khóc, không phải là Tiểu Tống mắng cô bé đó chứ?”
“Nghe nói người ta còn có ân với chồng cô ta, đây là lòng người lạnh lùng đấy!”
Mọi người nhìn hai đứa nhỏ còn nhỏ tuổi đã làm loại công việc này, cảm thấy rất không đành lòng.
Lúc Bùi Duật Sâm xách túi hành lý về đến cửa nhà, chợt nghe thấy nhiều âm thanh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...