Thập Niên 80 Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh


Tiểu Bảo cầm ly múc một ly nước từ trong vại nước, hai tay bưng đi ra, dùng sức kiễng chân giơ lên bên miệng Tống Ngôn Chi.

“Cho mẹ.


Trên mặt vẫn là biểu tình lạnh lùng trước sau như một, nhưng trong ánh mắt lại có chút quật cường và tức giận.

Hình như là nếu cô không uống, sẽ không bao giờ để ý tới cô nữa.

Tống Ngôn Chi có hơi buồn cười.

Rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, cô cúi đầu uống hết cốc nước trong tay con trai, còn nói cảm ơn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo mím môi, không nhìn ra biểu tình có thay đổi gì, nhưng ánh mắt lại chuyển hướng.

Sau đó cậu lại ngồi trở về vị trí của mình, cúi đầu hút mì sợi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng bốc lên hồng hồng.

Bùi Điềm Điềm thiếu chút nữa không nhịn được khóc lên.


Cô nhóc vốn định cố gắng lấy lòng dì Tống.

Như vậy dì Tống sẽ thích mình.

Nhưng em trai lại cướp của cô nhóc.

Rõ ràng dì Tống đã thích cậu như vậy, vì sao còn muốn cướp với cô nhóc.

Em trai có phải cũng không thích bọn họ hay không.

Sau bữa tối, Tống Ngôn Chi vẫn rất mệt mỏi.

Nhưng thay vì nằm xuống ngay lập tức, cô tập yoga để giảm đau lưng.

Đây là phương pháp điều dưỡng đời trước khi cô nhận thấy được thân thể không khỏe đi bệnh viện khám, bác sĩ dạy cô, nhưng mà lúc ấy tâm tư cô không ở trên mặt này, về nhà cũng không luyện.

Hiện tại cầm lên luyện, đầu đầy mồ hôi sau đó đi phòng bếp nấu nước tắm rửa.

Lúc này trên mặt tái nhợt cuối cùng cũng có hơi đỏ ửng.

Đây chủ yếu là do mấy ngày hôm trước sốt nhẹ dẫn đến, mấy ngày nay toàn thân vô lực, hơn nữa di chứng sinh non, đau lưng mỏi eo.

Vừa bị bệnh đau đớn sẽ cực kì rõ ràng.

Nhìn chính mình trong gương, hiện tại cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng trạng thái lại không tốt, trước kia Tống Ngôn Chi rất đẹp, hơn nữa lại là phần tử trí thức đã đọc sách, cho nên lúc đó mới có thể được Bùi Duật Sâm coi trọng ở trong một hồi Liên Nghị Hội.

Lúc trước Bùi Duật Sâm sắp bị điều đi, bởi vì lớn tuổi, vì để anh an tâm, bên trên tổ chức Liên Nghị Hội, yêu cầu anh phải tìm được kết hôn đối tượng.

Bùi Duật Sâm vừa cao vừa đẹp trai, thân ở địa vị cao.

Cô gái nào mà không thích.

Tống Ngôn Chi tất nhiên cũng là một trong số đó.


Lúc ấy cô cảm thấy mình may mắn, mới có thể kết hôn với người đàn ông này.

Bây giờ lại cảm thấy mình thật sự xui xẻo.

Rõ ràng là tuổi tác hào hoa phong nhã, hiện tại lại có vẻ mặt tang thương, không còn sức sống.

Nói là người yêu như trồng hoa, nhưng cô lại không bằng ngay cả cỏ dại ven đường.

Hiện tại Tống Ngôn Chi mới hiểu được, thay vì hao hết tâm tư đi yêu người khác.

Không bằng yêu chính mình thật tốt.

Tắm rửa xong, Tống Ngôn Chi lại gọi con trai tới rửa mặt.

Trên người Tiểu Bảo bẩn thỉu, bởi vì mỗi ngày cậu đều thích ra ngoài, cũng không biết làm gì, trở về sẽ làm cho bản thân mình bẩn thỉu.

Trời sắp tối rồi, cậu bé còn nhỏ, mí mắt đang đánh nhau.

Bị Tống Ngôn Chi đào lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi đen.

Tống Ngôn Chi dùng nước nóng lau mặt lau tóc cho cậu, người ngã trái ngã phải, đến khi thay quần áo bẩn, cậu đã gục đầu chôn ngủ trên vai cô.

Trong lòng Tống Ngôn Chi mềm mại, cô ôm con trai vào nhà nhét cậu vào trong chăn, thỏa mãn ôm con trai ngủ.

Anh em nam chính chờ cô sửa soạn xong, lúc này mới đi rót nước rửa mặt rửa chân.


Thật ra gia đình bọn họ ở lúc trước không có thói quen như vậy, cũng không cho bọn họ lãng phí nước.

Hai đứa trẻ cũng bẩn.

Lúc này vừa cởi giày, đã có một mùi mồ hôi, trong chân cũng có bùn đất.

Hai đứa nhỏ đỏ mặt nhìn nước bẩn một lát, vội vàng rửa xong đổ đi.

Sợ bị Tống Ngôn Chi nhìn thấy ghét bỏ bọn họ bẩn thỉu.

Nhưng nghĩ Tiểu Bảo cũng giống như bọn họ, cô cũng không chê, trong lòng bọn họ lại có chút an ủi.

Đêm nay, hai đứa nhỏ ngủ ngon chưa từng có.

Tiểu Bảo lại ngủ không ngon, cậu lại nằm mơ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui