Thập Niên 70 Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Lang thuận theo ánh mắt anh sờ sờ lên tóc mình, sau đó cầm cổ áo lên ngửi ngửi mùi, cô đã tắm rửa rồi mới lên tàu, mặc dù đã ngồi trên tàu mấy ngày mấy đêm nhưng từ vùng hoang dã phương Bắc một đường tới đây, nhiệt độ không khí luôn ở mức âm độ, không đến mức trên người có mùi lạ chứ?
“Không phải.
” Chu Quang Hách thấy cô hiểu lầm, giải thích: “Anh chỉ sợ em cảm thấy không thoải mái.
”
Thủy Lang cầm lấy phiếu tắm, đúng là trên người không được thoải mái: “Được rồi, anh về đi.
”
Chu Quang Hách vẫn không rời đi, lấy ra thêm hai tờ tiền giấy và hai tấm phiếu đại đoàn kết: “Đây là phiếu xà phòng, nhà vệ sinh quốc doanh bán xà phòng mới.
”
Thủy Lang nhận lấy phiếu và tiền, anh đã đưa tiền thì cô sẽ không khách sáo, lúc đó mẹ cô đã gửi qua đó một rương vàng thỏi.
“Còn có cái này, là thư giới thiệu, tối nay sẽ không có người tới kiểm tra, em phải cất đi, sáng mai đừng quên mang theo.
” Buổi chiều Chu Quang Hách đã điền xong thư giới thiệu, mãi cho đến khi tới quầy lễ tân nhà nghĩ thuê phòng, đều là anh cầm.
Thủy Lang cầm lấy thì thấy tên chồng là Chu Quang Hách.
Đọc đi đọc lại hai lần, thấy ba chữ này đều đúng, lập tức nhìn về phía người đàn ông đối diện với vẻ mặt đầy khó hiểu!
Không phải tên là Trâu Khải sao?
Hay là cô nhớ nhầm, là Chu chứ không phải Trâu?
Thủy Lang cẩn thận từng li từng tí gấp lá thư giới thiệu lại, đối với cô mà nói dù là Trâu hay Chu cũng không thành vấn đề, mười năm loạn lạc vừa qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, gia tộc này có thể đứng vững trong cơn loạn lạc, còn gây dựng cho con cái cơ sở tốt như vậy, ai biết được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
“Được rồi, anh về đi.
”
Lần này Chu Quang Hách thật sự rời đi.
Thủy Lang nằm ở trên giường chợp mắt một lúc, rất nhanh đã tỉnh dậy, mặc dù bận rộn cả một ngày nhưng cô đã ngủ trên tàu suốt mấy ngày mấy đêm nên không hề thiếu ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ không có rèm che, vầng trăng chỉ còn một khe hở nhỏ, đường phố về đêm giống như được che bằng một tấm màn mỏng manh, đèn đường trong thành phố vẫn còn sáng, lá cây ngô đồng hai bên nhẹ nhàng đung đưa, rũ xuống nhưng bóng cây lốm đốm trên đường.
Thủy Lang khoác lên mình cái áo khoác bông đầy bụi bẩn, bước ra khỏi nhà nghỉ, đi về phía ngã tư vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đi bộ khoảng mười phút, cô rẽ vào một ngã tư rộng rãi hơn, mỗi con đường đều rất giống nhau, nhưng con đường ở ngã tư này lại khác với những con đường khác.
Sự khác biệt nằm ở những ngôi nhà hai bên, tất cả nhà ở chỗ này đều là nhà gỗ, cho dù là ban đêm, ngôi nhà gỗ cũng toát lên vẻ uy nghiêm.
Tuy nhiên tráng lệ chỉ ở bề ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...