Sau khi mang thai càng quá đáng hơn, nghe nói đến cả đồ lót cũng do mẹ chồng giặt, sinh con xong, ngoài việc cho con bú, còn không thèm chăm sóc một ngày nào, chỉ thỉnh thoảng mới đùa giỡn với con, hễ con khóc là ném cho mẹ chồng hoặc em chồng, bản thân thì trốn ra ngoài chơi cho nhẹ tai, cả nhà đối xử với nguyên chủ không khác gì bà hoàng…
Sống một cuộc sống nhàn hạ như tiên trong mắt người khác, nguyên chủ vẫn không ngừng chạy đến trước mặt nữ chính khiêu khích, cứ cách ba bữa lại bị nữ chính dạy dỗ một trận, thật không biết đầu óc có vấn đề gì nữa.
Tác giả không miêu tả nhiều về chồng của nguyên chủ - Phó Trịnh Đồ - ngoài một câu "đẹp trai nhất xã", chỉ biết rằng sau khi kết hôn không lâu, anh nhận nhiệm vụ bí mật rồi mất tích, cho đến khi Tô Đào Đào xuyên đến vẫn chưa thấy tăm hơi, dù cô có cố gắng nhớ thế nào thì gương mặt của Phó Trịnh Đồ vẫn mờ nhạt, ấn tượng chỉ là cao ráo, thân hình tam giác ngược với cơ bụng sáu múi rõ ràng…
Còn về chuyện nguyên chủ làm ầm ĩ nhảy sông thực ra là vì người yêu cũ mất liên lạc trước khi xuống nông thôn đã gửi cho nguyên chủ một bức thư mập mờ khiến nguyên chủ dao động, cuộc sống ở nông thôn dù có nhàn hạ đến đâu, chồng có đẹp trai đến đâu, thân hình có chuẩn đến đâu thì cũng sống như góa bụa, nguyên chủ còn trẻ như vậy đương nhiên không chịu đựng được, chính vì vậy mới có trò hề bỏ chồng bỏ con, dùng cái chết để ép buộc mọi người cho nguyên chủ về thành phố.
Nguyên chủ đã chết, Tô Đào Đào xuyên đến.
Hiểu rõ cốt truyện, Tô Đào Đào hận không thể đập đầu vào tường để xuyên trở về, mặc dù cô không còn người thân, nhưng cha mẹ để lại cho cô một khoản tài sản khổng lồ, vừa mới tốt nghiệp đại học, bề ngoài xinh xắn, trong tài khoản còn có bao nhiêu con số 0 chưa tiêu hết, vậy mà lại bất ngờ đến thập niên 70 nghèo nàn lạc hậu này, tiền thì trong ngân hàng, người thì lên thiên đường, nỗi đau này ai hiểu đây?
"Đào Đào? Con tỉnh rồi sao?" Giọng nói của Chu Linh Lan nhẹ nhàng yếu ớt, còn mang theo chút nịnh nọt, chả trách nguyên chủ ăn hiếp đến nỗi bà không dám ho he.
Tô Đào Đào nhúc nhích mí mắt, không muốn tỉnh lại.
Chu Linh Lan biết cô đã tỉnh, thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Đào Đào, mẹ làm góa phụ mười mấy năm nay rồi, biết trong lòng con cũng khổ, chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi mà, con chờ Trịnh Đồ ba năm, ba năm sau nếu vẫn không có tin tức gì, con muốn về thành phố hay muốn đi thêm bước nữa mẹ đều không ngăn cản, con thương lấy Trần Trần đi, nó còn chưa đến hai tuổi, không thể thiếu mẹ, chờ thêm nửa năm nữa được không?"
Chờ người chồng hờ ba năm? Tô Đào Đào không ngờ còn có chuyện này.
Khoan đã, Trần Trần? Con trai hờ của cô?
Tô Đào Đào bỗng chốc mở to mắt, quay sang nhìn, một già một nhỏ hiện ra trước mặt, cô đứng hình!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...