Thập Niên 70 Xuyên Thư Nữ Phụ


Bốn huynh đệ Lý gia, Đại ca công tác ở công xã nông cơ trạm; Nhị ca Nhị tẩu ở trong nhà, chính là hai phu thê Lý Ngọc Phượng trông thấy lúc tỉnh lại kia, Tam ca còn chưa cưới vợ, theo kịch bản nguyên thư hắn về sau cưới Mã Tú Trân; Tứ ca đang học cấp ba trong huyện, từ hôm nay được nghỉ phép mùa gặt, cũng trở về đại đội hỗ trợ.Lý Ngọc Phượng theo cửa sổ nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy mấy người trẻ tuổi vây lại một vòng, trong đó có người cùng mình dáng dấp không sai biệt lắm, chính là cùng nàng sinh ra cùng một thời điểm, song bào thai ca ca của cô.Nhắc tới cũng kỳ quái, cô mặc dù là xuyên qua, nhưng nhìn thấy người ngoài kia bộ dạng giống như bản thân được khắc ra, trong lòng vẫn thật là có chút kích động.Bọn hắn rất nhanh liền tiến vào phòng bếp, Lý Ngọc Hổ trông thấy Lý Ngọc Phượng, đổ ập xuống hỏi nàng: "Em hôm qua làm sao vậy? Anh đang lên lớp bình thường, tự nhiên ngực đau không thở nổi." Hai người bọn họ từ nhỏ đã có một cái tật, đau thì cùng nhau đau, bệnh thì cùng nhau bệnh."….." Lý Ngọc Phượng một mặt mờ mịt nhìn nhìn hắn, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra."Đừng nói nữa, làm gì có chuyện gì." Trần Chiêu Đễ lôi kéo Lý Ngọc Hổ ngồi xuống, nhờ phúc của Lý Ngọc Phượng, hắn không phải kêu Lý Tứ Hổ.Lý Đại Hổ không mở miệng nói chuyện, hắn vừa về đến liền nghe người ở cửa thôn nói đến sự tình Lý Ngọc Phượng hôm qua, may mắn người không có việc gì, hắn làm Đại ca, còn dặn dò người kia về sau ít đem vấn đề này ra bên ngoài rêu rao, đối với thanh danh Lý Ngọc Phượng không tốt.Vương Ái Hoa ăn xong nửa bát mì của Lý Ngọc Phượng đưa, lúc này tự nhiên là muốn giúp cô ấy nói chuyện, cười nói: "Đại ca Đại tẩu còn chưa ăn sáng nhỉ, em đi đem cháo mang lên."Bọn hắn nơi này là vùng Trường Giang tam giác châu địa khu, chính là khu vực miễn phí giao hàng tiếng tăm lừng lẫy sau này, người ở đây buổi sáng thích ăn cháo, húp cháo lại ăn thêm hai cái màn thầu, liền ấm áp chắc bụng.Lý Ngọc Phượng ăn nửa bát mì sợi đã không ăn thêm được nữa, nhưng nhìn thấy Vương Ái Hoa bưng lên một đĩa bánh bao trắng, vẫn đưa tay cầm một cái.Bọn hắn Lý gia sức lao động nhiều, cha cô lại là đại đội trưởng, bây giờ thời kì ba năm khó khăn cũng đã qua, Lý gia ngoại trừ thức ăn mặn ít một chút, ăn no còn là có thể ăn no.

Nhưng nếu giống người nhà Triệu gia, vậy liền không nhất định.

Triệu Quốc Đống hôm qua một đường cõng cô chạy trở về, cô mơ hồ còn nghe thấy bụng hắn ọt ọt kêu loạn đấy.Lý Ngọc Phượng vụng trộm đem một cái bánh bao bọc vào trong túi, nhìn tất cả mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn, lúc này mới lên tiếng nói: "Chuyện ngày hôm qua, về sau ai cũng không được nhắc đến nữa, ai nhắc đến thì không xong với em đâu!"Lý Đại Hổ từ trước đến nay biết em gái tính tình kiêu căng, húp cháo rột rột liên tục gật đầu nói: "Được, ai cũng không nhắc đến, ai nhắc tới người đó là chó nhỏ."Vợ hắn Trương Thúy Phân liền nở nụ cười, nhớ tới hai người bọn họ lúc còn là đối tượng, lúc trò chuyện với nhau, cô hỏi hắn trên đời này hắn thương ai nhất, hắn không nói hai lời liền bảo thương nhất là em gái trong nhà, lúc đó cô còn lấy làm tức giận đâu.Về sau gả đến Lý gia, mới tính thật sự thấy được cái gia đình này nuông chìu Lý Ngọc Phượng đến mức nào, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng dần dà cũng thành thói quen.

Huống hồ cương vị nhân viên mậu dịch ở cung tiêu xã của cô hiện tại, vẫn là Dì nhỏ nhà bọn hắn giới thiệu vào.


Bây giờ chỉ chờ oa nhi trong bụng này ra đời, đó chính là lão Lý gia trưởng tôn, cô đã nhờ lão trung y chuyên môn khám thai mạch nhìn qua, nhất định là một bé trai.Trước đó bà bà Trần Chiêu Đễ cho nàng vài thước phiếu vải, cô chỉ coi là tặng cho bé con làm quần áo, không nghĩ tới là muốn cô giúp Lý Ngọc Phượng mua.Đúng là người so sánh với người tức chết người, nhưng nếu so với nàng dâu Lão nhị Vương Ái Hoa, nàng cũng không có gì phải oán trời trách đất.Vương Ái Hoa cùng cô quan hệ cũng không tốt lắm, ai cũng muốn được làm việc ở cung tiêu xã, nhưng danh ngạch thì chỉ có một, cô là vợ của Lão đại, gả vào nhà trước cô ta, tất nhiên là cô dành được.Người một nhà ăn xong, đều bận rộn đi xuống đất gặt gấp.Lý Ngọc Phượng vội vội vàng vàng đi vào nhà kho đội sản xuất, trông thấy Mã Tú Trân đã ở nơi đó chờ cô.

Nhóm thanh niên trí thức cũng đều đang xếp hàng lĩnh nông cụ, trong đội ngũ quả nhiên không trông thấy Liễu Y Y.Trong nội tâm còn nghĩ cha cô Lý Quốc Cơ đến cùng là cái người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, liền nghe Mã Tú Trân ở một bên nói: "Đội trưởng để cho Liễu Y Y đi phơi phân trâu."Có lẽ đối với người khác mà nói, phơi phân trâu là một công việc thanh nhàn, nhưng đối với người từ trong thành thị đến, đầy người mang theo tiên khí như Liễu Y Y mà nói, đây nhất định là công việc sống không bằng chết nhất.Phân trâu loại đồ vật này, một đống to một đống to, nhưng cứ một mực là bảo bối ở chốn nông thôn, không riêng có thể làm phân bón, phơi khô còn có thể làm nhiên liệu, con cái nhà nghèo còn đuổi theo mông trâu để nhặt đâu!Đương nhiên…..hiện tại trâu là vật tư của tập thể đại đội sản xuất, phân trâu cũng vậy!Làm thế nào thu thập những bảo bối này, ngày hôm nay liền dựa vào Liễu Y Y.Trên mặt Lý Ngọc Phượng khó khống chế lộ ra một nụ cười trên nỗi đau của người khác, ngồi xuống mở ra sổ tay công tác, trông thấy Triệu Quốc Đống đã đem cái liềm lĩnh đi rồi.Liều mạng như thế? Tối hôm qua trở về cũng đã là hơn nửa đêm, mới sáng liền tiếp tục làm, người này chính là một đầu trâu dã man, đúng là ăn không tiêu!Nhưng bây giờ đang trong ngày mùa, thừa dịp ngày mùa kiếm nhiều công điểm một chút, thời điểm cuối năm mới có thể nhận nhiều lương thực hơn.

Triệu Mãn Thương lớn tuổi, Triệu gia bây giờ chỉ có Triệu Quốc Đống một cái sức lao động.Ngày hôm nay được nghỉ phép ngày mùa, số người xuống đất rõ ràng tăng thêm, tối hôm qua một trận mưa rào giúp sáng nay không khí trong lành, nhiệt độ không khí cũng không nóng bức.


Lý Ngọc Phượng nhìn thấy trong đội ngũ xếp hàng có một thân ảnh nhỏ gầy, là em trai Triệu Quốc Đống tên là Triệu Gia Đống.Triệu gia trước kia điều kiện tốt, luôn coi trọng việc học tập, bởi vậy để cho Triệu Gia Đống theo học tại công xã học đường học tiểu học bậc cao.

Nhưng học sinh theo học trong thành cần có khẩu phần lương thực, ở nông thôn nếu không muốn lao lực, khẩu phần lương thực là phải người cả nhà góp vào.

Cho nên Triệu Gia Đống khẩu phần lương thực, cũng đè trên vai Triệu Quốc Đống.Nhưng Lý Ngọc Phượng thông qua nguyên văn biết, Triệu Gia Đống cũng là người không chịu thua kém, về sau thi đậu đại học, hai anh em cùng nhau lập nghiệp.Nhưng trước mắt Triệu Gia Đống vẫn là một cái hoàng mao tiểu đậu đinh, vóc dáng nhỏ gầy, cổ nhìn qua đặc biệt dài.

Hắn trông thấy Lý Ngọc Phượng còn có chút xấu hổ, trong cổ kẹt lại không phát ra tiếng, trước kia luôn cảm thấy tương lai cô là chị dâu của hắn, hiện tại bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa.Đương nhiên…..bên trong xấu hổ còn lộ ra một tia địch ý, hắn không thích Lý Ngọc Phượng, cảm thấy cô là một nữ nhân ham hư vinh, không xứng với người anh trai chịu khổ chịu nhọc của mình, cũng chỉ có…...dáng vẻ ưa nhìn.Nhưng những năm này xinh đẹp cũng không thể coi như cơm ăn!Lý Ngọc Phượng thấy tiểu tử này từ đầu tới cuối cũng không nhìn mình chút nào, liền biết hắn đối với mình thành kiến rất sâu.


Cô dẫn Triệu Gia Đống đến góc tường lĩnh cái liềm, hỏi hắn: "Biết sử dụng không? Phải chú ý an toàn.""Tôi mới không ngốc giống như chị." Tiểu nam hài cố chấp trả lời, Lý Ngọc Phượng cũng không tức giận, dù sao cái liềm thật sự rất sắc bén, bắp chân của cô hiện tại còn đau đây."Này, đem cái này mang theo." Cô đem màn thầu cất giấu trong túi móc ra, nhét vào trong tay Triệu Gia Đống, cậu bé một mặt mờ mịt nhìn cô, không biết cô đây là có ý gì."Không phải cho em đâu, nhưng nếu em cũng đói bụng, vậy liền ăn một nửa, lưu một nửa cho anh trai em, nhớ kỹ….đừng cho anh em biết lấy được ở đâu." Lý gia làm màn thầu rất chắc, mặc dù không vừa xốp vừa mềm, nhưng chắc cứng ăn rất đỡ đói.

Tuy nhiên giống Triệu Quốc Đống loại tính xấu kia, nếu biết đây là màn thầu của Lý gia, hắn nhất định đến nhìn cũng không nhìn một chút.Triệu Gia Đống ánh mắt nhìn cô rõ ràng cũng thay đổi, hắn lúc đầu không muốn nhận lấy, nhưng anh hắn lúc ra khỏi nhà, trong nhà nồi và bếp đều lạnh, rất hiển nhiên hắn không ăn sáng liền tới làm việc, lúc này khẳng định đói đến ngực dán lên lưng rồi.Triệu Gia Đống lặng lẽ đem màn thầu nhét vào túi mình, dự định ngẩng đầu hỏi Lý Ngọc Phượng chuyện ngày hôm qua, đã thấy nàng chớp chớp đuôi mắt, vẻ mặt nói lời thấm thía: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, mau đi tìm anh của em đi."Đằng sau hàng người còn đang chờ lĩnh cái liềm, Triệu Gia Đống sờ lên màn thầu đặt ở trong túi, cảm thấy mặt trên vẫn còn nóng hôi hổi, tâm tình lập tức khá lên nhiều.Triệu Quốc Đống đứng trong ruộng lúa mạch, mồ hôi đầm đìa thở một hơi thô dài, những đội sản xuất khác làm cả một ngày nhiều lắm là mười cái công điểm, nhưng Lý Quốc Cơ vì cổ vũ tinh thần tích cực của xã viên, đặt ra chế độ làm nhiều hưởng nhiều, cắt một luống lúa mạch có thể tính một cái công điểm.

Giống hắn tay chân nhanh nhẹn, một ngày có thể cắt mười mấy luống, cứ tính toán như vậy thì rất có lợi.Hắn đêm qua trễ nải một chút, cho nên ngày hôm nay vội ra sớm làm việc, lúc ra ngoài chỉ uống một bát cháo loãng lạnh, bây giờ đã đói đến lòng phát hoảng."Anh ơi, màn thầu.

.


." Triệu Gia Đống cũng đói, nhưng hắn không nỡ ăn màn thầu trắng óng óng, lại nói đây là Lý Ngọc Phượng cho anh trai, hắn cũng không thể ăn vụng.Triệu Quốc Đống lúc này rất đói, nhận màn thầu cắn một miếng, cảm thấy rất chắc, không có bị cắt xén nguyên liệu, không phải loại cho thêm nhiều bột nở, cắn một cái là liền vỡ một cái bọt khí kia.

Loại màn thầu này thích hợp để bọn hắn ăn lúc làm việc nhất, ăn vài miếng liền không thấy đói nữa.Hắn cầm bình nước uống hai ngụm, chờ cảm giác đói bụng qua đi, mới hỏi Triệu Gia Đống: “Cái này không phải màn thầu bán ở nhà ăn trường học của em đúng không?” Màn thầu ở nhà ăn trường học của Triệu Gia Đống có một cỗ vị kiềm, mặc dù cũng cứng chắc nhưng khó ăn hơn cái này nhiều.Công xã cách đại đội rất xa, Triệu Gia Đống ở ký túc xá trường học, chỉ có cuối tuần mới trở về.

Từ hôm nay được nghỉ ngày mùa, hắn có thể ở nhà hơn nửa tháng để giúp việc nhà nông."Màn thầu ở nhà ăn làm gì to được như vậy." Triệu Gia Đống so so nắm đấm của mình, nhìn màn thầu trong tay Triệu Quốc Đống, nuốt một ngụm nước bọt.

Triệu Quốc Đống sờ sờ đầu hắn, không nói hai lời đem phần màn thầu còn lại nhét vào trong tay hắn, em trai còn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, không ăn no tương lai sẽ không cao lên được: "Em ăn đi, anh ăn no rồi.”"Em không ăn, em không đói bụng." Triệu Gia Đống liên tục đẩy, nhưng Triệu Quốc Đống nhất định phải kín đáo đưa cho hắn, hắn thực sự đẩy không được, thế là sốt ruột mở miệng nói: "Đây là Chị Ngọc Phượng cố ý để em mang cho anh, em sao lại không biết xấu hổ mà ăn mất chứ!"Triệu Quốc Đống sững sờ, một ngụm màn thầu mắc kẹt trong cổ họng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận