Thập Niên 70 Xuyên Thư Nữ Phụ


Toàn bộ Vệ Tinh đại đội cũng chỉ có một cỗ máy kéo ngừng ở sân phơi của đội sản xuất bọn hắn, khẳng định là không thể thường xuyên dùng, những đội sản xuất khác đều nhìn vào sẽ gây ảnh hưởng không tốt.Nhưng hôm nay thì khác, vụ thu hoạch lúa hè kéo dài một tuần đã kết thúc, nhiều thành viên trong đội sản xuất muốn đi công xã, Lý Tam Hổ còn muốn đại biểu Vệ Tinh đại đội đi đến đội nông nghiệp của xã để tiếp nhận nhiệm vụ canh tác tiếp theo một cách đầy đủ chắc chắn, cho nên cái máy kéo này liền có thể sử dụng.Lý Ngọc Phượng biết Lưu Chấn Hoa và Liễu Y Y cũng sẽ đi, dù sao đều là người trong thành, nông thôn giống như một vũng nước đọng, cho dù là cá trong nước cũng nổi bong bóng để hít thở không khí bên ngoài.Huống chi, bọn hắn cũng không phải là cá, cùng lắm là nòng nọc sống ký sinh tạm thời trong nước, đợi khi mọc ra bốn chân, chỉ nhảy một phát là nhảy được lên tới bờ.Từ khi Lưu Chấn Hoa cùng Liễu Y Y đề nghị "giữ khoảng cách", Liễu Y Y luôn tâm trạng mất hứng, giờ lại cùng nhau lên công xã, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.Ghế sau của máy kéo có một số vị trí, trước khi người điều khiển đến, họ đã ngồi vào vị trí rồi.

Liễu Y Y ngồi chếch đối diện với Lưu Chấn Hoa, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt và quần kaki bình thường.

Điểm nổi bật duy nhất là cô ta đeo một chiếc khăn vuông màu hồng quanh cổ, hôm nay cô ta cố ý tết hai bím tóc để trông giản dị hơn, cô ta nghĩ có lẽ Lưu Chấn Hoa thích sự giản dị của Lý Ngọc Phượng."Lý Tam Ca đến rồi." Đám thanh niên trí thức ở ghế sau xe nhìn thấy Lý Tam Ca đi tới, tươi cười chào hỏi, lúc sau mới nhìn thấy Lý Ngọc Phượng đang đi theo phía sau, hai mắt đều nhìn thẳng.Trước đây Liễu Y Y là người ăn mặc thời trang nhất trong đội Vệ Tinh này, nhưng cách ăn mặc của Lý Ngọc Phượng hôm nay Liễu Y Y so ra không bằng.

Vòng eo nhỏ nhắn dưới lớp áo yếm trông thon thả, còn đẹp hơn Liễu Y Y mặc lần trước.Đuôi ngựa dài đằng sau đầu, trông cô rất có sức sống.Lý Ngọc Hổ kéo Lý Ngọc Phượng lên xe, thấy cô còn mang theo một chiếc túi quân phục màu xanh cách mạng, liền hỏi cô: "Hôm nay mẹ cho em bao nhiêu tiền và phiếu?""Không nói cho anh biết." Lý Ngọc Phượng kiêu ngạo nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Chấn Hoa chào hỏi nàng: "Ngọc Phượng, ngồi chỗ này."Chổ ngồi phía sau máy kéo thường xuyên chở lương thực phân bón, kiểu gì cũng sẽ hơi bẩn, Lưu Chấn Hoa đem một cái khăn tay đặt ở phía trên đệm, muốn để Lý Ngọc Phượng ngồi bên cạnh hắn.


Lý Ngọc Phượng nhìn lướt qua, cúi xuống dùng lòng bàn tay lau đệm, ngồi ở bên cạnh Lý Ngọc Hổ.Cô cùng Lý Ngọc Hổ là long phượng thai, hai người dáng dấp có bảy tám phần giống, toàn bộ Hồng Kỳ công xã người nhìn thấy đều cảm thấy hiếm lạ.Nhìn thấy Lý Ngọc Phượng không để ý tới mình, Lưu Chấn Hoa khẽ nhíu mày.

Liễu Y Y vẫn ngồi trên xe, trong lòng anh có chút mất mác, nghĩ nếu trước mặt Liễu Y Y nịnh nọt cô, cô sẽ biết giữa anh và Liễu Y Y không có chút liên hệ nào.

Đôi mắt Lưu Chấn Hoa vô tình liếc nhìn Liễu Y Y, thấy cô kéo kéo vạt áo trông rất đáng thương.

Cô cau lại lông mi lại để trong lòng mình một trận động dung.


Nhìn về Lý Ngọc Phượng tươi cười duyên dáng, Lưu Chấn Hoa rơi vào trầm tư.Máy kéo nhanh chóng khởi động, tiếng nổ bang bang chói tai.

Lý Ngọc Phượng trò chuyện với một số thanh niên trí thức và các thành viên xã đi đến công xã khác, họ lái xe dọc theo con đường đất của đội sản xuất, cuối cùng lái xe đến con đường đá dẫn đến xã.“Này, đó không phải là Thiết Đản và em trai của anh ấy sao?” Mấy người xã viên rất nhanh nhìn thấy hai bóng người một cao một lùn cách đó không xa.Mới sáng sớm, trời chưa nắng gắt nhưng thời tiết đã hơi oi bức, từ đội sản xuất của họ đến công xã, máy kéo phải chạy mất nửa tiếng đồng hồ, nếu dựa vào đi bộ chắc cũng phải đến trưa luôn.Lý Tam Hổ cũng nhìn thấy hai người đó, thật lòng mà nói, hắn và Triệu Quốc Đông có quan hệ khá tốt, nhưng em gái của hắn không thích bọn họ, cũng không dám gọi bọn họ lên xe, vì vậy hắn lặng lẽ quay người, nhìn thoáng qua cô em gái nổi bật của mình, muốn hỏi ý cô.Trường tiểu học công xã sẽ bắt đầu học vào ngày mai, Triệu Quốc Đống hẳn là đang đưa Triệu Gia Đống đến trường.

Trên vai hắn còn mang hai cái giỏ, nhất thời không thể nhìn thấy là cái gì.Lý Ngọc Phượng nghe thấy người khác nói chuyện liền từ trên máy kéo đứng lên, thấy Lý Tam Hổ nhìn mình, cô ấy ngoẹo cổ nói: "Nhìn em làm gì? Đường dài như vậy, anh không đưa người ta đi cùng sao?"Nói xong cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ, nói thêm: "Chiếc xe này cũng là của đại đội, cho xã viên không phải là bình thường hả?”Thấy cô nói như vậy, Lý Tam Hổ lập tức cười cười, toàn lực lái xe chạy tới.Triệu Quốc Đống cũng nghe thấy tiếng máy kéo phía sau, anh và Triệu Gia Đống nhanh chóng tránh sang một bên đường, khi chiếc máy kéo đến gần, mới biết Lý Tam Hổ đang chở những người trong đội sản xuất.Triệu Quốc Đống vốn nghĩ đi bộ là được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Gia Đống đổ mồ hôi vì nóng, gật đầu đồng ý.

Khiêng một gánh hàng, hắn gánh đồ đi vòng đến phía sau xe kéo, ngẩng đầu một cái hắn đã thấy Lý Ngọc Phượng đang ngồi trong đám đông.Cô không phải luôn luôn không thích lên công xã chơi sao? Làm sao hôm nay cũng đi?Biết cô ngồi đó, anh sẽ không đồng ý đi chiếc xe này….


Triệu Quốc Đống sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ xấu hổ, ánh mắt quét qua Lý Ngọc Phượng, sắc mặt đen lại.Triệu Gia Đống càng giật mình hơn khi nhìn thấy Lý Ngọc Phượng, hắn rụt cổ lại lùi về phía sau hai bước: “Anh Tam Hổ, anh em và em vẫn nên đi bộ, chúng em thích đi bộ!” Hắn rất muốn đi xe! Con đường đá này thật sự quá gồ ghề, khi bước đi lòng bàn chân của hắn cũng đau, nhưng thay vì gặp Lý Ngọc Phượng, cậu vẫn lựa chọn đi bộ!"Chạy cái gì? Tôi là hổ cái sao? Hai người sợ tôi như vậy?" Thấy hai người chuẩn bị rút lui, Lý Ngọc Phượng đứng lên nhìn hai người nói: "Tứ ca, anh kéo Gia Đống lên đi."Triệu Gia Đống ôm cặp sách trong tay, ỉu xìu nhìn Triệu Quốc Đống, lại nhìn Lý Ngọc Phượng, suy nghĩ cho lòng bàn chân của mình, cậu ngoan ngoãn duỗi tay ra để cho Lý Ngọc Hổ kéo lên máy kéo.Lý Ngọc Hổ cũng rất thích Triệu Quốc Đống, khi còn nhỏ hắn đánh nhau với người khác trong trường, Triệu Quốc Đống đã giúp đỡ hắn và hắn luôn coi anh ấy như em rể của mình.

Nhưng không ngờ cuối cùng một người em rể cao to, dũng mãnh và mạnh mẽ như vậy lại em gái của mình lăn qua lăn lại mất luôn.Hắn nhảy khỏi máy kéo, đỡ gánh đồ của Triệu Quốc Đống chất lên xe và đẩy Triệu Quốc Đống lên.Triệu Quốc Đống cả quá trình mặt tối sầm, không nói một lời.

Trải qua một tuần này đi sớm về tối, hắn thành công lại đem mình rám đen rám thêm vài độ, nhìn qua đen nhánh cường tráng, trên cánh tay hoa văn cơ bắp rõ ràng, làn da bóng loáng.Khi mọi người đã ngồi vững, chiếc máy kéo bắt đầu hoạt động trở lại, Lý Ngọc Phượng kéo tay áo Triệu Gia Đống yêu cầu cậu ta đổi vị trí cho mình.Triệu Gia Đống ngồi bên cạnh Triệu Quốc Đống, vị trí thay đổi, liền biến thành cô ngồi ở bên cạnh Triệu Quốc Đống.Lý Ngọc Phượng cũng mặc kệ hắn, chỉ quay đầu sang một bên, để mái tóc dài mới gội tối hôm qua còn thoảng hương hoa bụp hồng cận bay trong gió.Đuôi ngựa dài tung bay trong gió, mái tóc mềm mại mảnh mai xẹt qua khuôn mặt đen nhánh của Triệu Quốc Đông, khiến anh cảm thấy toàn thân cứng đờ.Lần này anh ta thực sự đã lên xe tặc.Triệu Quốc Đống trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mũi lại bất giác ngửi mùi thơm trên tóc cô, cảm thấy trước đây chưa từng ngửi thấy mùi nào thơm như vậy.

Anh cau mày, cố gắng giữ cho mình không tự tưởng tượng, cảm thấy hai má mình trở nên nóng vô cùng.

Cổ và hai bên tai đều đỏ lên.Tốt lắm ...!Lý Ngọc Phượng quay đầu lại, nhìn thấy làn da đồng đồng cổ của Triệu Thiết Trụ tối sầm lại, vành tai trắng nõn duy nhất trên mặt lộ ra một chút màu máu.Vẫn thấy xấu hổ!Lý Ngọc Phượng hơi quay sang một bên, đột nhiên chiếc xe xóc nảy, đầu gối đập vào cơ đùi căng cứng của Triệu Quốc Đống.Rõ ràng xương của cô đập vào thịt hắn, nhưng hai mắt cô lại đỏ bừng vì đau, sau đó nghe thấy tiếng Liễu Y Y hét lên, thân thể cô ta mất tự chủ và vào lòng Lưu Chấn Hoa.Sau khi mọi người điều chỉnh lại chỗ ngồi, cô ta bị "ép" ngồi bên cạnh Lưu Chấn Hoa.Triệu Quốc Đống theo phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ Lý Ngọc Phượng, bàn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, giống như bị điện giật, hắn vội vàng buông tay ra, giữa hai lông mày đen nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc.Không biết bao giờ chiếc xe của tặc này mới đến nơi…đúng là sự dày vò từng phút từng giây.Triệu Gia Đống nhìn ra anh hắn quẫn bách, vì để cho anh hắn lấy được nàng dâu, hắn quyết định giúp đỡ một chút, mặc dù mình có một cái miệng không có cửa, nhưng ngày tháng sau này vẫn phải sống tiếp.“Chị Ngọc Phượng, chị lên công xã chơi hả?”Lý Vị Ương lười để ý tới hắn, nhướng mi không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một cục kẹo ăn.Lý Ngọc Hổ ở bên cạnh nói: "Vết thương ở chân em ấy không thuyên giảm.


Mẹ tôi nhờ Tam ca đưa em ấy đến trung tâm y tế công xã để tiêm thuốc!""Cái gì? Vết thương của chị Ngọc Phượng còn chưa lành sao? Của em đều lành rồi!" Triệu Gia Đồng đột nhiên hưng phấn, bán thuốc mỡ cho anh trai: "Thuốc mỡ thảo dược mà anh trai đưa cho, em bôi hai ngày là đã đóng vảy rồi."Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn Triệu Quốc Đông, nháy mắt nói:" Anh à, anh cũng làm gì đó cho chị Ngọc Phượng đi, cô ấy vẫn không khỏe! "Cái gì? Vết thương của chị Dư Phong còn chưa lành sao? Của em đều lành rồi!" Triệu Gia Đồng đột nhiên hưng phấn, bán thuốc mỡ cho anh trai: "Thuốc mỡ thảo dược mà anh trai đưa cho, em bôi hai ngày rồi, đã đóng vảy rồi.

Bây giờ.

"Vừa nói, anh ta vừa liếc nhìn Triệu Quốc Đông, nháy mắt nói:" Anh hai, anh làm cái đó cho chị Ngọc Phượng đi, chị ấy vẫn chưa khỏi!”Triệu Quốc Đống mặt đen như đáy nồi, hắn thật sự muốn tát vào mặt Triệu Gia Đống, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy Lý Ngọc Phượng đang nheo mắt nhìn mình, bị đôi mắt to đen láy kia nhìn chằm chằm, Triệu Thiết Trụ cảm thấy phía sau lưng hơi lạnh."Hoá ra anh có thể làm thuốc mỡ..." Lý Ngọc Phượng vẫn đang nhai kẹo trong cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Triệu Quốc Đông từ từ mở miệng, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe như có ánh sáng, cô nhìn hắn nở nụ cười mà giống như không cười.“Nhà chúng em từng mở hiệu thuốc, cha em còn biết xoa bóp cho người ta!” Triệu Gia Mẫn còn không biết mình đã đâm phải tổ ong vò vẽ, còn tiếp tục lãi nhải nói.Lý Ngọc Phượng quay đầu lại nhìn cậu một cái, từ trong túi màu xanh quân đội lấy ra một viên kẹo, đút vào tay cậu nói: "Ăn kẹo đi."“Cho… cho em?” Triệu Gia Mẫn cảm thấy đã mấy năm không được ăn kẹo, cảm động đến nước mắt đều sắp rơi xuống.

Hắn cầm viên kẹo trong lòng bàn tay và hào hứng nói: "Chị Ngọc Phượng, chị biết …..em đã không được ăn kẹo mấy năm rồi không? Sau khi gia đình chúng em chuyển về đội sản xuất, em đã không còn được ăn kẹo…."Lông mày Lý Ngọc Phượng nhíu lại, cô thực sự rất khó chịu khi nghe những lời dài dòng của hắn, cô liếc hắn một cái rồi nói: "Cho em kẹo còn không thể lấp được miệng em sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận