Thập Niên 70 Xuyên Thư Nữ Phụ


Lưu Chấn Hoa đẩy cửa tiến vào, hắn mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo cuốn lên trên cánh tay, cổ áo lật ra rất chỉnh tề, tóc gội đã khô, chải vuốt đến cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn không giống bất kì người đàn ông nào trong cái đội sản xuất này, nhìn qua nhẹ nhàng thoải mái.Đây chính là loại hình đàn ông Liễu Y Y thưởng thức nhất, lúc cô trông thấy hắn ánh mắt thoáng lóe lên, nhưng vẫn rất tự giác khống chế lại cảm xúc, cúi đầu xuống thân thể tựa vào bàn đọc sách bên cạnh, nhường ra một bộ phận không gian nhỏ hẹp trong kí túc xá."Ngồi đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô." Lưu Chấn Hoa nhìn Liễu Y Y, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, không thể phủ nhận, Liễu Y Y càng phù hợp với yêu cầu về một nửa của mình trong tương lai, nhưng nhiều khi, nam nhân muốn lấy sự nghiệp làm trọng, lấy Liễu Y Y điều kiện cùng thành phần gia đình, nàng căn bản không giúp được mình, rất có thể sẽ còn cho mình cản trở.Hắn cũng không muốn cả một đời ở tại nông thôn, tình yêu tính là gì...!Tình yêu ở thời đại này chỉ là một loại xa xỉ phẩm, huống hồ...!Hắn hiện tại đã chậm rãi cảm giác được, mình đối Lý Ngọc Phượng nảy sinh tình cảm, so với trước kia mãnh liệt hơn nhiều.Có lẽ hắn chính là yêu Lý Ngọc Phượng, như vậy tốt biết mấy…..

Hắn không riêng có thể đạt được tình yêu, còn có thể đạt được những mặt hàng kèm theo khác."Anh muốn nói cái gì?" Liễu Y Y nhìn hắn, trong mắt thậm chí có chút chờ mong.


Phụ nữ chưa bao giờ thực dụng như đàn ông, tại thời khắc này, cô thậm chí có chút khao khát Lưu Chấn Hoa có thể nói ra những lời cảm động lòng người với mình."Về sau...!Hai chúng ta tốt hơn vẫn là tận lực giữ một khoảng cách, tôi không muốn để cho người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta." Lưu Chấn Hoa nói xong, trên mặt còn mang theo vẻ lúng túng, đứng lên nói: "Đồng chí Liễu, chúng ta từ thành thị đi vào nông thôn, là vì tiếp nhận rèn luyện và cải tạo, nên buông xuống cảm tình cá nhân, hưởng ứng chủ tịch hiệu triệu, nếu như tôi trước đó có hành động gì để cô có chỗ hiểu lầm, tôi hướng cô trịnh trọng nói lời xin lỗi.""Cái gì?" Liễu Y Y quả thực không thể tin vào tai của mình, cô có chút không thể tin nhìn Lưu Chấn Hoa, mặt mày tràn đầy ủy khuất.Cô bộ dáng này thực sự để cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, Lưu Chấn Hoa thậm chí có chút không thể nhẫn tâm, hắn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Liễu Y Y, trong mắt còn mang theo nồng đậm không nỡ, "Chúng ta không phải là người phù hợp với nhau, đồng chí Liễu, hi vọng cô về sau có thể hạnh phúc."Hắn dừng một chút, lộ ra biểu tình bị ép buộc bất đắc dĩ lại cực kì không tình nguyện, cái này khiến Liễu Y Y càng thêm tin chắc, đây hết thảy đều là Lý Ngọc Phượng bức bách Lưu Chấn Hoa làm, ở thời đại gian nan này, bọn hắn thật không dễ dàng có thể tâm tâm tương tích(những người cùng cảnh ngộ yêu thương, đồng cảm, đùm bọc lẫn nhau), lại bị Lý Ngọc Phượng gậy đánh uyên ương, đây là điều bi thảm nhất trên đời.Liễu Y Y nước mắt rơi xuống, nếu là bàn về kỹ thuật diễn, cô một chút cũng không kém hơn Lưu Chấn Hoa, xã hội nợ hai người bọn họ một cái vòng nguyệt quế Ảnh đế cùng Ảnh hậu.

Liễu Y Y nhìn Lưu Chấn Hoa, nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời, không ngừng cắn cánh môi tái nhợt, mắt tiễn hắn rời đi.Thời tiết rất tốt, trời tạnh mưa chỉ sau một ngày, nhưng Trần Chiêu Đễ lo lắng vết thương trên chân Lý Ngọc Phượng nhiễm trùng, nói cái gì cũng không cho cô lại chạy loạn khắp nơi.

Cho nên...trông nhà kho cái công việc thoải mái này liền rơi vào người Nhị tẩu Vương Ái Hoa.Vương Ái Hoa người cũng không tính là xấu, biết người trong thành có chút nuông chiều, việc tốn thể lực của nhà kho đều cướp làm, để Mã Tú Trân làm một số việc điều phối và ghi chép, lại nói nàng cũng không biết chữ, cho cô làm những việc kia, còn không dễ chịu bằng làm những việc tốn thể lực.Mã Tú Trân đăng ký xong danh sách, Vương Ái Hoa liền đem nông cụ cấp cho xã viên, hai người cũng coi như phối hợp ăn ý."Lý Nhị tẩu, Ngọc Phượng mấy ngày nay tại sao không tới?" Mã Tú Trân có chút lo lắng cho Lý Ngọc Phượng, ngày đó sau khi cô ấy cùng Triệu Quốc Đống gặp mặt, cả ngày đều rầu rĩ không vui, cũng không biết hiện tại tốt hơn chút nào chưa."Không có gì nghiêm trọng, lần trước bị vết cắt trên chân, em ấy không chăm sóc tốt, vết thương lại bị rách ra, mẹ chồng chị sợ quá nên không cho chạy lung tung."Lời nói của Vương Ái Hoa bộc lộ sự ghen tị mãnh liệt đối với Lý Ngọc Phượng, cái cô em chồng này không biết phúc phận có được từ kiếp nào, người lớn như vây rồi, không biết xuống đất làm việc nhà nông thì cũng thôi đi, đến bếp núc cũng không biết dùng, đáng nhẽ những ngày nghỉ ngơi ở nhà như vậy dù sao cũng phải giúp đỡ chút việc nhà, kết quả thì sao…….Cô ấy cái gì cũng không biết, chỉ biết áo đến đưa tay cơm đến há miệng, cũng không biết tương lai sẽ là cái tạo hoá gì? Cô ấy nếu có khả năng đến nhà mẹ chồng còn có thể hưởng phúc thanh nhàn, vậy đó chính là bản lãnh của cô ấy."Cái liềm là đồ sắt, nếu là vết thương mãi không lành thì cũng không tốt, tốt nhất vẫn là đi trung tâm y tế của công xã tiêm phòng uốn ván." Mặc dù những cái liềm kia được mài đến vừa sáng bóng vừa sắc bén, nhưng lỡ như bị nhiễm trùng, cũng sẽ khiến bệnh nặng, Mã Tú Trân khá là lo lắng."Chứ sao nữa, mẹ chồng chị nói mấy ngày nay bận bịu, chờ hai ngày nữa lúa mạch đều thu hoạch xong, liền để tam đệ mang nàng đi trung tâm y tế tiêm." Vương Ái Hoa mặc dù nói như vậy, trong lòng lại vẫn cảm thấy có chút khinh thường.…..


Đúng là, tiêm phòng uốn ván mất mấy khối tiền đấy! bị làm sao vậy? Bọn họ từ nhỏ đã đi gặt lúa, không biết bao nhiêu lần bị thương, ai đi bệnh viện tiêm?Nhưng cô sẽ không bao giờ dám nói ra điều này, đừng nói là ở nhà, cho dù là ở bên ngoài, cô cũng không dám nói, cô cũng đã biết được một sự thật rằng chỉ cần đối xử tốt với Lý Ngọc Phượng thì mới có thể có được chỗ đứng vững chắc trong lão Lý gia.Không phải ...!Hiện tại cô ấy có thể kiếm được một công việc nhàn nhã như vậy, cũng là nhờ có Lý Ngọc Phượng.Dưới gốc cây cổ thụ ngoài sân phơi, Triệu Quốc Đống đang đợi Triệu Gia Đống mang liềm ra.Hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên những bông hoa hoè trắng như tuyết đang rủ xuống trên cây, hắn nhớ lại ngày hôm đó dáng vẻ của Lý Ngọc Phượng khi ngồi dưới gốc cây hoè.

Tại sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy? Khiến người ta vừa nhìn vào là muốn đặt ở trong lòng, dù thế nào cũng không quên được, ngay cả ánh mắt tức giận cũng làm người ta nhớ mãi không quên.Triệu Quốc Đống buồn bực nghĩ, cau mày và đứng dậy, thấy Triệu Gia Đống đã mang theo cái liềm đi ra."Anh à, chị Ngọc Phượng đã không đến đây hai ngày rồi.


Anh nghĩ chuyện gì xảy ra với chị ấy?" “Em hỏi anh, anh làm sao biết?” Triệu Quốc Đống đối Triệu Gia Đống sắc mặt tối sầm lại, hắn sợ tới mức lập tức im lặng, đi theo phía sau Triệu Quốc Đống co rụt cổ lại.Tâm trạng của Triệu Quốc Đống trong hai ngày qua cũng giống như thời tiết, trời nhiều mây và mưa, Triệu Gia Đống vốn tưởng rằng hôm nay trời nắng lên sẽ tốt hơn, không ngờ ở chỗ hắn vẫn là ngày âm u.Dù sao Lý Vị Ương đã quen với việc lười biếng, nhà bọn họ bốn sức lao động mạnh mẽ, cũng không thiếu gì phần công điểm của cô, cô muốn nhàn rỗi như thế nào cũng không liên quan gì đến bản thân.Triệu Quốc Đống cố hết sức thuyết phục bản thân, thấy Triệu Gia Đống không đi theo, quay đầu lại nhìn hắn nói: "Mau lên, ngày hôm nay là ngày cuối cùng, không muốn làm phần tử lạc hậu, sáng mai anh sẽ đưa em trở về trường."Triệu Gia Đống thấy anh trai để ý đến hắn, lập tức cười đi theo.

Nói thật hai ngày này Lý Ngọc Phượng không đến cũng tốt, cô nếu có ở đó, nhất định muốn mắng chết mình, miệng giống như không có cửa, hắn đều khinh thường chính mình.Công việc thu hoạch ngũ cốc mùa hè kéo dài một tuần cuối cùng cũng kết thúc, buổi tối lão Lý gia tụ tập thành một vòng ăn cơm tối, cuối cùng tối nay cũng không cần phải làm đêm.Lý Ngọc Phượng khẩy khẩy cơm trắng trong bát, cảm thấy hơi ngán ngẩm, cô không còn sức lực để làm bất cứ việc gì trong hai ngày qua.

Căn biệt thự sẽ có được sau vài chục năm nữa cũng không thể khơi dậy nhiệt huyết sống hiện tại của cô, và trái tim cô trống rỗng.Trần Chiêu Đễ cũng không nghĩ đến phương diện khác khi thấy con gái bộ dạng cơm nước không vào, cau mày nói: "Con gái à, ngày mai mẹ để Tam ca con đưa con lên xã, trước là đi tiêm phòng uốn ván ở trung tâm y tế, sau đó đến cung tiêu xã của chị dâu để mua hai ký thịt lợn về.


Vất vả mấy hôm nay rồi, cũng nên để cho mọi người ăn chút mặn.”Lý Ngọc Phượng gật gật đầu, lúc ban đầu thích ứng với cơm canh thanh đạm tới bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy hơi có chút gian khổ, nghe nói mỹ thực có thể để cho tâm tình của người ta tốt hơn, nàng chờ mong một bát thịt ngày mai, có thể khiến cô một lần nữa thắp lên hy vọng với cuộc sống."Sáng mai thuận tiện đi đại lý xe hỏi một chút, muốn bao nhiêu phiếu công nghiệp mới có thể đổi một cỗ xe đạp, Tứ ca con bây giờ ở huyện thành đọc sách, không có xe đạp đi tới đi lui quá bất tiện." Lý Quốc Cơ uống một ngụm Lão bạch can, cau mày thầm nghĩ, ông là một lòng muốn đem Lý Ngọc Hổ bồi dưỡng, ba người con trai trước cho đi học cũng học không tốt, hiện tại có một đứa có thể học, chờ tốt nghiệp trung học, liền có thể được phân phối công tác ở huyện thành."Cha, con không cần xe đạp, phiếu công nghiệp giữ cho em gái làm của hồi môn!" Lý Ngọc Hổ một bên lùa cơm một bên mở miệng, nói tiếp, "Còn không giữ cho Tam ca làm sính lễ cũng được."Lý Tam Hổ nghe lời này, gương mặt đỏ bừng lên, hắn đột nhiên nhớ tới dáng vẻ quyến rũ của Liễu Y Y.

Cô rất thích đi Tân Hoa nhà sách của công xã mua sách, bình thường cứ rãnh rỗi là đi, nếu có thể có một cỗ xe đạp, nhất định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."Ít lải nhải, đối tượng của Tam ca cùng em gái của ngươi còn không biết đang ở đâu!" Lý Quốc Cơ nhớ tới sự việc trước đó của Lý Ngọc Phượng còn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, hắn mấy ngày nay đi những đội sản xuất khác chỉ đạo công việc, nghe được rất nhiều người bàn tán, nói đặc biệt khó nghe, Lý Quốc Cơ thực sự có chút mất mặt, nhưng ngay trước mặt Trần Chiêu Đễ ông cũng không dám quở trách Lý Ngọc Phượng, nếu không bà vợ này liền làm loạn lên với ông"Cha...!người liền vội vã như vậy muốn gả con ra ngoài? Bây giờ không phải là đều đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn sao?" Lý Ngọc Phượng cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù là tội nguyên thân phạm phải, nhưng bây giờ cô hưởng thụ đãi ngộ của nguyên thân, cô cũng phải hoàn thành nghĩa vụ, đối tốt với cha mẹ của nguyên thân: "Con chỉ muốn ở nhà thêm hai năm.""Không có việc gì, con gái, cứ việc đợi, mẹ nuôi con!" Lý Quốc Cơ còn chưa kịp nói lời nào Trần Chiêu Đễ đã cướp lời rồi.Ông thở dài một hơi, lắc đầu không cùng với các nàng so đo.Bởi vì phải đi công xã, Lý Ngọc Phượng cố ý dậy thật sớm, hôm nay thay vì buộc tóc dài thành bím như trước, cô dùng dây buộc tóc, buộc thành đuôi ngựa sau đầu, thân trên mặc chiếc áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp, thân dưới mặc quần yếm kaki màu xanh đen.Quần yếm này là mợ ở trong thành tặng cho, Lý Ngọc Phượng trong nguyên văn không thích, cảm thấy mặc vào kì cục, nhưng Lý Ngọc Phượng bây giờ biết, đây sẽ là kiểu dáng rất thịnh hành của vài năm sau.Lý Ngọc Phượng sửa soạn xong đi ra khỏi phòng, thấy Lý Tam Hổ sửng sốt một chút.

Hắn từng nghĩ tuy em gái mình nổi bật, nhưng vẫn có chút khác biệt so với các cô gái thành thị, nhưng hôm nay ăn mặc như thế này, ai có thể nhìn ra em ấy là một cô gái nông thôn? Thậm chí còn thời trang hơn cả thanh niên trí thức Liễu."Anh trai, anh ngốc rồi? Anh không biết em gái mình luôn rồi?" Lý Ngọc Phượng thấy bộ dạng này của Lý Tam Hổ liền buồn cười, cố ý trêu ghẹo một câu.Lý Tam Hổ cười ngây ngô hai tiếng, cảm thấy mình có em gái xinh đẹp như thế là vô cùng có mặt mũi, cười nói: "Đi mau đi mau, đừng để mọi người sốt ruột chờ."Lý Ngọc Phượng một đôi mắt hạnh to tròn cong thành vành trăng khuyết, hất đuôi ngựa dài dài, đi ra khỏi nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận