Tạ Miêu đang xếp bằng trên giường, chìa đôi bàn tay có chút lạnh cóng xuống dưới tấm nệm nhỏ trên giường để sưởi ấm, khi nghe thế thì vô cùng chấn động.
Sách gốc có nhắc đến nam chính có em gái đâu, ít nhất trước lúc cô không đọc nữa thì vẫn chưa có nhắc đến.
Lẽ nào thế giới này khác với cuốn sách mà cô đã xem qua?Cũng không đúng, lần đầu tiên gặp nam nữ chính gặp mặt, nam chính cứ nhìn chằm chằm nữ chính, sau này bị người ta hỏi đến, anh đã từng nói nữ chính trông giống với em gái mình.
Chỉ có điều cô cũng giống như nhân vật hỏi nam chính vậy, đều cho rằng anh chỉ tìm cái cớ, chắc là anh yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Trong lòng Tạ Miêu đang nghi ngờ không chắc chắn thì bà Ngô đã giải thích: “Đúng là nó có một đứa em gái, nhỏ hơn nó một tuổi, tên mụ là An An.
Chuyện là ban đầu hai đứa chúng nó bị tách ra gửi đi hai nơi, hiện giờ An An ở đâu bà cũng không biết.
”“Tại sao không nghe chị nói qua chuyện này trước kia?” Vương Quý Chi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Bà Ngô: “Hàm Giang quá nhạy cảm, chị sợ nó nghe xong thì không chịu nổi, nên luôn không dám nhắc trước mặt nó.
Chuyện hôm nay em nghe rồi cứ làm như chưa từng nghe đi, ngàn lần đừng nói chuyện này ra ngoài, đặc biệt là đừng truyền đến tai nó.
”“Em biết.
” Vương Quý Chí gật đầu.
Tạ Miêu cũng gật đầu theo, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thì ra Cố Hàm Giang có một người em gái tên là An An, thảo nào trong sách có một đoạn tình tiết, anh lỡ mồm gọi nữ chính là An An.
Thế nữ chính rốt cuộc có phải là người em gái kia của anh ta không?Lẽ nào…lẽ nào cuốn “Thời đại quân hôn: Vợ yêu ngọt ngào của thủ trưởng” không chỉ là văn quân hôn, mà còn là văn loạn luân?Khiếp! Tấn Giang* lành mạnh trong sạch như thế vẫn cho phép viết thể loại như này ư?*Tấn Giang là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc.
“221, 222, 223, 223.
5, 223.
6, 223.
7! ”Vương Quý Chi đóng cửa lại, cẩn thận đếm lại số tiền lẻ lần nữa, rồi đưa cho Tạ Miêu, “Miêu Miêu, con học giỏi, mau giúp bà đếm đi, xem có phải là 223,7 tệ không.
”Cứ đến cuối năm hằng năm, đó là lúc nhà họ Tạ vui vẻ nhất.
Vương Quý Chi nuôi bốn con lợn, trước khi đến tết thì hầu như mấy ngày sẽ giết một con, ba con bán cho bà con trong làng, còn một con để lại ăn.
Thường thì ở nông thôn sẽ mời người đến mổ heo, và đều sẽ không đưa tiền, mà sẽ nấu một nồi lớn gồm dưa cải, huyết heo, nội tạng và thịt ba chỉ, đãi một bữa tiệc rượu, trước lúc đi còn cắt một cân thịt cho họ mang đi.
Mấy ngày này, ba đứa nhóc nhà họ Tạ ăn thịt heo nhiều đến mồm miệng dính đầy dầu mỡ, còn bà cụ Vương Quý Chi thì lại đóng cửa đếm tiền mỗi ngày, chẳng ai có thể vào được phòng của bà khi bà đang đếm tiền cả ngoại trừ Tạ Miêu.
Thấy bà nội đưa tiền qua, Tạ Miêu nhận lấy giúp bà đếm một lượt, rồi đưa trả lại: “Là hai trăm hai ba lẻ bảy đồng.
”Vương Quý Chi liếc nhìn bên ngoài, lén lút rút ba đồng bảy tiền lẻ dúi trên tay Tạ Miêu, “Con cầm cái này đi, mua ít kẹp tóc hay đồ ăn gì đấy cũng được.
Đừng để người khác nhìn thấy, ba đứa em của con bà cho sau.
”Nói xong, bà lại nhìn ra bên ngoài, giấu đi 220 tệ cùng với hai đầu heo trước khi bán đi, “Những cái này bà dành dụm cho con, để dành con lên đại học mà dùng.
”“Con còn hai năm rưỡi nữa mới lên đại học mà.
” Tạ Miêu cười khổ, “Hơn nữa bà còn có ba đứa cháu trai đó, không quan tâm chúng nữa sao?”“Với cái thành tích đó của chúng cũng phải thi đậu đã rồi tính.
” Vương Quý Chi hừ lạnh một tiếng.
Hai ngày trước khi quay trở lại trường, nhà trường đã công bố điểm số của lần thi cuối kỳ lần này.
Không nằm ngoài dự kiến, Tạ Miêu lại giành hạng nhất, thậm chí điểm số còn nhiều hơn mười mấy điểm so với kì thi giữa kì lần trước.
Còn Hà Hữu Chí tìm cô nói chuyện ban đầu mặc dù cũng cũng có tiến bộ, nhưng vẫn bị cô đè chết, không biết buồn bực bao nhiêu.
Lãnh đạo nhà trường thấy điểm số của Tạ Miêu, cảm thấy nhất định cô có thể ẵm được thành tích tốt về cho trường trong kì trung khảo* vào năm tới, ngay lập tức quyết định trao giấy khen cho cô.
*中考 – kì thi chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba.
Hiện tại giấy khen đó đã treo trong phòng của Vương Quý Chi, người nào đến nhà bà cũng phải khoe nó một lần, đừng nói đắc ý biết bao nhiêu.
Ngược lại, ba cỗ máy chiến đấu học cho có trong nhà đã cảm nhận được sự ruồng bỏ, mấy ngày này sợ bố nhìn thấy chướng mắt, thế là cả ngày bọn chúng chẳng ở nhà.
Nói đến ba đứa em, Tạ Miêu cười xấu xa, “Bà, bà nói xem nếu kì nghỉ đông này con giúp chúng học bù thì thế nào?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...