Hai Phó Linh như sinh đôi cùng đứng trước mặt mình, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, thậm chí Tạ Miêu còn hơi tê da đầu.Nhưng rất nhanh cô cũng phản ứng lại, người lúc nãy nói chuyện với mình hẳn không phải là Phó Linh, mà là nữ chính Kiều Hựu An trong sách.Tạ Miêu nghĩ tới cơ hội gặp Kiều Hựu An, lại không thể ngờ rằng lần đầu tiên gặp đối phương lại trong tình huống này.Cô cố gắng áp chế cảm xúc đang cuồn cuộn tận đáy lòng, chỉ như gãi đúng chỗ ngứa mà toát ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt đảo quanh hai người.Không nhìn kỹ thì đúng là Kiều Hựu An và Phó Linh rất giống, dù là gương mặt hay là lúm đồng tiền ở vị trí má trái.Nhưng hai người ở cùng nhau thì vẫn có thể nhìn thấy không ít chi tiết khác nhau, đây cũng là lí do vì sao lúc nãy Tạ Miêu lại cảm giác có gì đó không đúng.Nhất là hiện tại, trên mặt Phó Linh có chút ngượng ngùng, Kiều Hựu An lại hoạt bát hơn một ít, khác biệt giữa thần thái càng thêm rõ ràng.Tạ Miêu bình tĩnh, vừa định mở miệng nói chuyện thì một cánh cửa sổ ở ký túc xá lầu 3 thò ra mấy cái đầu: “Chị dâu thật sự nhận ra sao?”“Nhận ra.”Kiều Hựu An quay đầu đáp lại, cười nói với Tạ Miêu nói: “Chúng em đùa một xíu, ngại quá có làm chị sợ không?”“Có chút giật mình.” Tạ Miêu mím môi, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên mặt cô ta: “Chị nghe phòng ngủ của Phó Linh có bạn cùng phòng rất giống con bé, không ngờ lại có thể giống như thế, không biết còn tưởng hai đứa là song sinh”Kiều Hựu An nghe vậy, sờ sờ mặt mình: “Thật sự rất giống sao? Vậy mà chị liếc mắt một cái thì đã nhận ra được, thật giỏi.” Nói xong lại ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc bố mẹ Phó Linh chỉ có một mình cậu ấy là con gái, nếu không em cũng cho rằng chúng em là chị em sinh đôi nữa.”Khi nói chuyện thì Tạ Miêu cũng phát hiện giọng của Kiều Hựu An cũng có chút khác với Phó Linh, giọng của Phó Linh mềm mại, Kiều Hựu An lại giòn giã.Hơn nữa Kiều Hựu An nói chuyện khá nhanh, tính cách có vẻ vô cùng rộng rãi, cũng không biết bản tính vẫn vậy hay là......Người ta còn ở trước mặt mình, Tạ Miêu sợ bị nhìn ra cái gì, không tiếp túc nghĩ nữa.“Chị cũng không nhìn ra, chỉ thấy vì sao hôm nay Phó Linh lại không khoác tay chị nên cho rằng tâm trạng của nó không tốt.”Cô cười cười, quay đầu hỏi Phó Linh: “Lát nữa em có việc không? Không có thì ra ngoài dạo phố với chị, chị muốn mua một đôi giày cho Hàm Giang.”Kiều Hựu An thấy, có mắt mà tạm biệt, nhanh như chớp chạy về ký túc xá.Tạ Miêu im lặng nhìn bóng dáng cô ta chạy đi, lại nhìn nhìn Phó Linh: “Mấy đứa làm cái gì đấy?”“Cũng không làm gì cả.”Phó Linh đi lên khoác cánh tay tô, ngượng ngùng mà cười cười: “Chỉ là nhà của Kiều Hựu An gửi quần áo mới cho cậu ấy, có người trong phòng ngủ bọn em phát hiện rất giống một bộ em mặc lúc mùa xuân nên bọn em đổi thử cho nhau.”“Sau đó mấy đứa ra ngoài dọa chị à?” Tạ Miêu nhướng mày.“Không có.
Bọn em mới vừa thay, người trong phòng ngủ đều đoán ai là em, ai là Kiều Hựu An thì chị tới tìm em.
Các cậu ấy đang ầm ĩ, nghe thấy thì ồn ào kêu Kiều Hựu An xuống lầu trước, xem chị có thể nhận ra hay không”Phó Linh nhấp môi cười, tiến đến bên tai Tạ Miêu: “Chị dâu, chị liếc mắt một cái liền nhìn ra đó không phải em sao?”Tạ Miêu vẫn nói lời lúc nãy ứng phó với Kiều Hựu An: “Không có, chính là cảm thấy em không bình thường lắm thôi.”Nói tới đây, dường như cố mới nhớ tới gì đó, hỏi Phó Linh: “Em có biết năm trước dì Tống xém chút nhận lầm em ấy thành em không?”“Biết.” Phó Linh nói.Chuyện này khiến Tạ Miêu hơi bất ngờ: “Dì Tống nói chuyện cho em à?” Dù sao xém chút nhận sai con gái cũng không phải việc đáng để khoe khoang, Tống Vân vội vã đền bù thiếu sót tình thương của mẹ cũng không kịp, theo lý mà nói thì không nên nhắc đến chuyện này mới đúng.“Không phải ta mẹ nói.” Phó Linh lắc đầu: “Là Kiều Hựu An nói năm trước cậu ấy xém chút tìm được bố mẹ ruột, kết quả vui không được bao lâu thì người đối phương muốn lại không phải cô ấy.
Cô ấy còn nói giỡn hỏi em là bọn em giống nhau, người kia có phải em hay không nữa.”“Vậy em nói như thế nào?”“Đoán xem.”“Đoán xem?”“Ừn, em trả lời cậu ấy hai tiếng đoán xem.” Chắc là ấn tượng trải qu khi còn nhỏ quá sâu sắc, vào đại học hơn một năm, bạn học trong phòng ngủ vẫn không ai biết thân thế của Phó Linh.Bọn họ đều cho rằng nhà cô ấy ở trong một trấn nhỏ bình thường ở thành phố Vọng Sơn, đương nhiên cô áy cũng sẽ không nhiều lời với một người mới quen một tháng là Kiều Hựu An.Phó Linh vẫn giữ vững cảnh giác, chuyện này làm Tạ Miêu rất yên tâm.Nhưng Kiều Hựu An chủ động nói chuyện xém chút đã nhận cho Phó Linh, thể hiện lại vô cùng quang minh lỗi lạc, cô cũng không nhắc nhở Phó Linh cẩn thận người đó một chút.
Nếu không thì lại có vẻ lòng nghi ngờ của cô quá nặng, lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.Cuối cùng, cô chỉ có thể đổi đề tài: “Sau này đừng chơi như vậy, mệt người, hôm nay xém chút làm chị giật cả mình.”“Vâng.” Phó Linh gật đầu: “Quần áo này em không mặc nữa để tránh lẫn lộn”Nói mua giày Cố Hàm Giang thì Tạ Miêu cũng dạo phố mua giày với Phó Linh, sau đó mới về Bắc Đại.
Trở về nói việc này với Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang cũng nhíu mày: “Em nói Kiều Hựu An giả thành dáng vẻ của An An sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...