Anh nhìn gương mặt nghiêm trọng của Tạ Miêu, mày hơi nhíu lại: “Em cảm thấy có vấn đề à?”“Không chắc chắn có vấn đề.” Tạ Miêu nói: “Em chỉ cảm thấy thật trùng hợp nên hơi không yên tâm.
Dẫu sao nếu không phải chúng ta tìm An An trở về trước, nói không chừng cô ta sẽ thành em gái anh về nhà họ Cố rồi.”Chuyện nguyên văn không thể nói, cũng không có cách nào nói, cô chỉ có thể đổi phương hướng, giải thích sự lo lắng của mình từ một góc độ khác.Có điều với kiểu gia thế giống như nhà họ Cố này, cẩn thận chuyện con cái một chút là rất bình thường, còn chưa nói Cố Hàm Giang còn trải qua sự thay đổi chóng vánh trong nhà.Anh nhanh chóng suy nghĩ theo hướng của Tạ Miêu: “Em sợ cô ta sinh lòng ghen tị, làm chuyện không hay với An An ư?”Dù gì cũng không cần hiểu quá nhiều, chỉ nhìn thân phận, địa vị của Cố Uyển Thu với chồng bà cũng biết chắc chắn nhà họ Cố không đơn giản.Thấy anh đã nghĩ được nhanh như vậy, Tạ Miêu gật đầu: “Em hơi không yên tâm, chỉ mong là em suy nghĩ nhiều thôi.”“Không, em suy nghĩ rất chu toàn.”Cố Hàm Giang sờ mặt cô: “Anh sẽ để ý chuyện này hơn chút, có điều em cũng đừng lo lắng, có Đào Đào nữa mà.”Tạ Miêu ‘ừm’ một tiếng, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Không phải trước đó nói Kiều Hựu An cũng là nhặt được sao? Có tìm được cha mẹ ruột của cô ta không?”Cố Hàm Giang không ngờ cô đột nhiên hỏi tới chuyện này: “Không biết, anh không để ý.”“Nếu cô ta vẫn chưa tìm được cha mẹ ruột, anh nói thử xem, chúng ta giúp cô ta tìm thử được không?”Tạ Miêu trầm ngâm: “Nếu như em suy nghĩ nhiều, giúp cô ta tìm được người nhà thì coi như chúng ta làm việc tốt.
Nếu...!Có lẽ tìm được người nhà, trong lòng cô ta có thể cân bằng một chút, sẽ không chăm chăm vào Phó Linh nữa.”Rốt cuộc Kiều Hựu An có phải nhặt được hay không, Tạ Miêu vẫn luôn hoài nghi.
Cùng lúc vứt bỏ hai bé gái có vẻ ngoài vô cùng tương tự, còn cùng tên là An An, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy?Huống chi Kiều Hựu An đột nhiên từ học hộ sĩ như trong sách thành học ngoại ngữ, cô thấy thế nào cũng cảm thấy không bình thường.Tạ Miêu nói như vậy nhưng vẫn muốn mượn danh nghĩa giúp Kiều Nhự An tìm ra thân thế, tìm ra xuất thân của đối phương.Có một số việc, sợ là mình hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Một khi đã chú ý thì chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Nếu lúc người nhà họ Cố giúp Kiều Hựu An tìm kiếm thân thế, tra ra cô ta có cái gì không ổn thì tất cả mục đích của cô ta đều sẽ bị bóp chết từ trứng nước.Nếu không tra ra thì cũng nắm chuyện của cô ta trong lòng bàn tay, sau này cô ta có hành động gì thì cũng dễ dàng bị phát hiện.Tuy Kiều Hựu An không giống người xuất hiện bên cạnh Cổ Hàm Giang như trong sách, Tạ Miêu cũng không muốn lấy sự an toàn của Phó Linh để đặt cược.Cố Hàm Giang không biết trong lòng Tạ Miêu còn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời của cô, từ trước đến nay anh đều nghiêm túc nghe theo.Không lâu sau, anh tìm người lén lên tỉnh, hỏi thăm tình hình nhà họ Kiều và Kiều Hựu An.Nghe người hỏi thăm trở về nói, nhà họ Kiều dọn lên tỉnh từ mười hai năm trước, quê quán không phải tỉnh Băng.Lúc chuyển đến đây Kiều Hựu An 6 tuổi, hai em trai một người 4 tuổi, một người còn ôm trong ngực, không nghe nói con của nhà họ có ai được nhặt.
Nhưng chuyện sợ con biết, rất nhiều nhà không kể thân thế của con cái ra ngoài thì cũng rất bình thường.
Cho nên hàng xóm đúng là không biết Kiều Hựu An có phải được nhặt hay không, không cần bàn tới chuyện cung cấp manh mối về bố mẹ ruột của cô ta.
Nhưng lại có không ít người đau lòng cho cô ta: “Nghe nói năm trước đã tìm được bố mẹ ruột, kết quả không vui được bao lâu thì lại biết là không phải.
Bố cô ta lái xe đâm chết người, bị phán mười một năm, cô bé này còn có thể thi đậu đại học thì rất không dễ dàng.”Cố Hàm Giang và Tạ Miêu nghe xong, cũng không có manh mối gì, quyết định vẫn tìm thời gian nói chuyện lúc trước xém nhận sai người với Phó Linh.
Để cô ấy cân đo đong đếm trong lòng, tốt nhất là nói bóng nói gió hỏi thăm một chút chuyện của Kiều Hựu An khi còn nhỏ.Vì chuyện này, Tạ Miêu đi một chuyến đến Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.Cô gọi lại một nữ sinh ở dưới ký túc xá, nhờ đối phương giúp tìm Phó Linh.Không bao lâu, Phó Linh đã đi xuống dưới: “Chị dâu, sao chị lại tới đây?” Vẫn là đầu tóc xù, mái bằng như cũ, Phó Linh xuyên vẫn mặc quần áo lúc trước gặp Tạ Miêu, Tạ Miêu luôn thấy dường như có chỗ nào kỳ quái.“Hôm nay không có tiết, chị lại đây tìm em đi dạo phố, mua một đôi giày cho anh của em.”Tạ Miêu thuận miệng nói một lý do, im lặng đánh giá Phó Linh, càng xem càng cảm thấy có chỗ nào không đúng.Lúc này, Phó Linh đột nhiên “phụt” cười, có chút nghịch ngợm quay đầu lại nói: “Cậu nói đúng, mắt của chị dâu cậu tinh mắt lắm.”Tạ Miêu nhảy dựng trong lòng, vội nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Trong ký túc xá, một người trang điểm giống Phó Linh như đúc chậm rãi bước ra, đứng phía trước Phó Linh: “Chị dâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...