Bà ấy đổi lỗi cho nhà mẹ ruột vì khiến bà ta ly hôn, nhà họ Lưu thì đổ lỗi cho nhà họ Tạ khiến Lưu Đại Phong phải vào tù, bà ta và bà cụ Lưu như ăn phải hoàng liên cứ như năm ngày cãi nhau một trận lớn ba ngày cãi một trận nhỏ, nhà họ Lưu cả ngày hỗn loạn.
Nghe thấy là thư do Tạ Kiến Hoa viết, Cố Hàm Giang cau mày, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa lại số liệu.
Tạ Miêu ngồi bên kia đọc xong lá thư liền xoay đầu về phía anh, “Hàm Giang, Kiến Hoa nói nó tám chín phần là thi không đậu đại học, muốn đi lính”“Đi lính?” Động tác Cố Hàm Giang ngưng lại, “Anh nhớ lúc trước hình như bác cả cũng từng đi lính và tham gia chiến trường.
”“Dạ, nên khi nghe Kiến Hoa bảo muốn đi lính bác cả hoàn toàn ủng hộ.
Chỉ có bà nội em không yên tâm cho lắm, chẳng phải vẫn còn đánh nhau ở biên giới sao?”“Đúng là còn đánh nhau, nhưng mà quy mô không lớn, sẽ không điều binh từ nơi khác đến đâu.
”Cố Tùng Niên hiện tại vẫn ở quân khu của tỉnh Điền, Cố Hàm Giang bảo quy mô không lớn, vậy thì chính là quy mô không lớn.
Hơn nữa tỉnh Băng cách tỉnh Điền xa cách vạn dặm, cho dù có điều binh ra tiền tuyến thì cũng sẽ không dễ dàng mà điều từ tỉnh Băng đến đó.
Tạ Miêu ngẫm nghĩ, sau đó viết lại những lời của Cố Hàm Giang và phân tích của mình vào thư trả lời.
Còn về phần lựa chọn cuối cùng vậy thì phải xem kết quả bàn bạc của mọi người, cô cũng chẳng định sẽ can thiệp quá nhiều.
Sau khi viết thư, Tạ Miêu lại lấy sách giáo khoa ra và xem lại nội dung mình vừa học được trong ngày.
Trước đây, giáo viên cấp ba luôn nói rằng nếu học cấp ba chịu khó hơn một chút thì sau khi lên đại học sẽ thoải mái hết mức có thể.
Nhưng khi cô đến Đại học Bắc Kinh, cô phát hiện ra rằng không có học sinh nào đơn giản mà có thể vào được trường đại học nổi tiếng, áp lực cạnh tranh căng thẳng sẽ không cho phép bọn họ sinh sống dễ dàng.
Cũng may là thói quen học hành tốt của cô vẫn còn giữ nguyên, Cố Hàm Giang cũng là loại người rất nghiêm túc.
Hai người học tập cùng nhau, thành tích đều giữ vững ổn định và đứng hạng nhất chuyên ngành, năm ngoái Cố Hàm Giang còn giành được suất học bổng hạng nhất.
Học một mạch đến hơn mười giờ, hai người mới thu dọn đồ đạc đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tạ Miêu theo thói quen muốn chui vào ổ ngực, “Tắt đèn.
”Chàng trai trẻ một tay gối sau đầu, không động đậy, “Không phải em nói hôm nay chúng ta thay đổi thân phận sao, vợ?”Đây xem như là lần đầu tiên anh gọi cô là vợ, Tạ Miêu sửng sờ, phản ứng lại mỉm cười ôm chầm lấy anh, “Vợ à, em sẽ ôm anh ngủ.
”Cố Hàm Giang thế mà vẫn bất động, “Hôm qua ngủ thế nào?”Hôm qua, hôm qua ! Tạ Miêu nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đỏ mặt.
Nhưng cô cắn cắn môi, đôi mắt sáng lấp lánh, nhổm người dậy đè chàng trai ở dưới người mình.
“Không được đâu, em, em không biết mà.
”Tạ Miêu mềm nhũn nằm sấp trên ngực Cố Hàm Giang, trong bóng tối, ngữ điệu trong giọng toàn bộ đều đầy vẻ yếu ớt, nhưng lại nghe ngọt ngào khác lạ.
Mong ước thì đầy ắp, nhưng khi thật sự đè người ta xuống, cô mới phát hiện bản thân không có đủ kinh nghiệm, hoàn toàn không thể ra tay được.
Tạ Miêu không nhịn được mà ngoạm trên ngực chàng trai trẻ một ngụm, “Em hì hà hì hục làm cả nửa ngày rồi, sao anh không có một chút phản ứng nào vậy?”Sao mà giống như anh, sau lần thử đầu tiên đã thành thạo những kỹ năng mới mà không cần thầy dạy, có cả vạn cách để cô mềm tan thành nước để chấp nhận sự chơi đùa của anh.
Có phải do về mặt này đàn ông có lợi thế bẩm sinh không? Hay là do cô quá ngu ngốc?Tạ Miêu có chút ai oán, Cố Hàm Giang không nhịn được mà bật cười, giọng nói hơi khàn khàn hoàn toàn đẩy lui vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày.
“Ai nói không có phản ứng?”Tạ Miêu lập tức đỏ mặt, “Vậy, vậy sao anh không lên tiếng?”Cố Hàm Giang nghe thấy lời nói thì im lặng, “Em muốn anh lên tiếng kiểu gì?”Tạ Miêu tưởng tượng chàng trai nằm bên dưới cũng rên rỉ ưm a nho nhỏ như mình, cầu xin em nhẹ một chút, ngay lập tức nổi da gà.
“Không lên tiếng thì không lên tiếng, anh ít nhiều gì cũng phải có chút phản ứng cho em.
”Cô áp trán vào phần ngực trần của Cố Hàm Giang, cảm nhận thấy hơi thở của anh phập phồng, không nhịn được mà cắn thêm một miếng nữa.
.
Lần này chàng trai không cười nữa, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại như lụa rối tung trên vai của cô, “Còn muốn đổi không?”“Đổi! Em còn chưa đã ghiền đâu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...