Kết quả là thêm một ly nữa, khuôn mặt đẹp trai của anh đã đỏ bừng vì say rượu, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như cũ.
Ngược lại là Tạ Vệ Quốc có tâm sự trong lòng, ba uống hai cạn có chút quá đà, tự mình uống rượu giải sầu một mình.
Tạ Vệ Dân thấy thế, chỉ có thể cắn răng dựa vào chính mình, nhưng vừa cầm bình rượu lên, bên trong đã trống không.
“Đợi một chút, em đi mở thêm một bình nữa.
”Ông đỡ bàn đứng lên, cơ thể khẽ lay một cái.
Trình Lập Xuân nhìn thì hơi lo lắng, Tạ Miêu cũng nhíu mày lại: “Một bình thôi ạ, bố, bố uống ít một chút.
”“Cháu đi nhà vệ sinh ạ.
”Tạ Vệ Dân đang muốn nói cái gì, Cố Hàm Giang đột nhiên đứng dậy, bước chân vững vàng đi ra ngoài, đi về phía sân sau.
Vương Quý Chi thấy thế thì kéo con trai: “Được rồi, lại mở thêm một bình nữa thì con cũng không thể uống thắng Hàm Giang, đừng khoe khoang.
”Tạ Miêu lại nghĩ tới việc Cố Hàm Giang giúp Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung giải quyết hậu quả vào mùa đông năm đó, dáng vẻ say ngã lên người mình.
Lần này còn uống nhiều hơn lần trước, anh không sao chứ?Tạ Miêu nghĩ dù sao mình cũng đã ăn xong, nhìn Tạ Vệ Dân đang trò chuyện với bố của Ngô Thục Cầm, cô lặng lẽ rời khỏi chỗ đi theo ra ngoài.
Cô vừa vặn gặp Cố Hàm Giang đi ra ngoài ở cạnh cửa hướng đi ra sân sau.
Khuôn mặt của chàng trai hơi nóng môi hơi đỏ, so với sự lạnh nhạt thường ngày, trên người có thêm vẻ say rượu mê hoặc lòng người.
Nhìn thấy Tạ Miêu, dưới chân anh có chút chênh vênh, đưa tay chống lên tường.
Tạ Miêu vội vàng đi qua đỡ anh: “Có phải anh uống say rồi không?”Cố Hàm Giang không trả lời, chỉ thuận thế tựa đầu vào vai cô: “Bọn họ cố ý.
”Tạ Miêu đương nhiên biết là bố mình cố ý, không phải vậy thì ai sẽ liên tục tìm người lầm lì ít nói uống rượu chứ, không sợ chán ngắt chắc.
Cô dùng mu bàn tay dán lên gò má nóng bừng của anh: “Em thấy đã uống kha khá rồi, nếu không thì anh đi tới phòng em nằm một lát nhé.
”“Không đi.
”Cố Hàm Giang từ chối, nói xong thì bám vai cô cọ cọ, rất có mấy phần dáng vẻ chơi xấu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy dáng vẻ có chút giống trẻ con này của anh, cũng không biết có phải do uống rượu nên năng lực kiềm chế cảm xúc trở nên kém đi hay không.
Tạ Miêu quyết định nhân cơ hội này hỏi anh một chút xem rốt cuộc hai ngày này làm sao.
“Hàm Giang.
” Cô ôm eo của anh, ghé vào lỗ tai anh hỏi: “Lưu Đại Phong nói lời kia, anh giận em à?”“Không có, anh ta tự tìm chết, anh giận em làm gì?”“Vậy tại sao anh không để ý tới em?” Tạ Miêu cắn xuống vai anh qua lớp quần áo.
Cố Hàm Giang không hề có cảm thấy đau chút nào, ngược lại còn giữ sau gáy của cô, cúi đầu trán tựa trán với cô.
Hô hấp nóng rực của anh mang theo mùi rượu Mao Đài nồng đậm, nhẹ nhàng phả vào môi cô, khiến cho cô không nhịn được mím mím môi, cảm giác có chút ngứa.
Khoảng cách quá gần, Tạ Miêu không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác động tác híp mắt của anh có chút nguy hiểm.
“Vì sao anh không để ý tới em à?”Môi của chàng trai cọ xát vào bề mặt môi của cô, nói gằn từng chữ đến mức cực kỳ chậm chạp: “Tại sao em không nói một chút xem vì sao em muốn từ hôn?”Từ hôn?Bọn họ vừa mới đính hôn, từ hôn ở đâu ra?Tạ Miêu sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ tới sự kia ngày trước: “Anh giận là bởi vì chuyện này ư?”Cố Hàm Giang nghe xong, cắn môi cô một cái: “Anh vẫn cho rằng, em là vị hôn thê của anh.
”Hơn nữa anh vẫn luôn nói với người khác là như thế, có trời mới biết nhớ tới khi đó bọn họ đã sớm hủy hôn, anh có bao nhiêu tức giận.
Nghe được lời này, Tạ Miêu càng bất ngờ hơn.
Cô không quan tâm tới cảm giác nhói nhói trên môi kia: “Anh không biết? Người nhà anh không nói cho anh! Ưm! ”Nụ hôn nóng rực hòa với mùi rượu mê người rơi xuống, khiến cho toàn bộ lời nói còn sót lại của cô tan vào giữa răng môi của hai người trong quấn quít.
Tạ Miêu cảm thấy có lẽ mình cũng hơi say rồi, nếu không thì làm sao những âm thanh xung quanh mình lại có thể đột nhiên trở nên xa xôi, bay bổng.
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào vui vẻ trong phòng xuyên qua cửa sổ rộng mở truyền tới, nghe thấy điện thoại vang lên trong nhà, Tạ Kiến Hoa chạy tới nghe, nói là tìm Tống Vân.
Cô còn nghe thấy Tống Vân nhận điện thoại, hình như vô cùng kinh ngạc, lên cao giọng hỏi một câu: “Em nhìn thấy An An?”An An?Tạ Miêu bỗng nhiên hoàn hồn, Cố Hàm Giang cũng buông cô ra ngay lúc này.
***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố Hàm Giang: Một trăm chương, cuối cùng tôi và vợ đã chính thức đính hôn ~ Phát bao lì xì cho tất cả những ai đến chúc mừng nha ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...