Lúc Cố Hàm Giang vội vã đến thành phố Vọng Sơn cũng là lúc tiếng chuông tan học tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên.
Đa số các bạn vẫn ngồi tại vị trí của mình, nhìn xuyên qua cánh cửa rộng mở sau giáo viên rời đi, anh có thể thấy rõ vẻ mặt chăm chú cúi đầu viết bài của cô gái.
Ánh mắt của anh dừng trên góc nghiêng xinh đẹp đó vài giây rồi chuyển đi, sau đó lướt qua từng khuôn mặt trong lớp.
Tháng bảy năm ngoái, Cố Hàm Giang từng nhìn thấy một người trông rất giống với em gái anh ở tỉnh và thành phố Vọng Sơn.
Lúc đó nhà họ Cố đã cho người đến tìm khắp nơi, đáng tiếc không có tiến triển gì, Cố An và Chu Lan cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Nếu như Tạ Miêu đoán đúng, An An đã đổi tên thành Phó Linh, thế thì khó trách nhà anh tìm thế nào cũng không ra.
Đang suy nghĩ thì có một bạn nữ đi ra ngoài, vừa thấy anh mắt lập tức sáng bừng, “Anh đến tìm Tạ Miêu à?”Cố Hàm Giang đã quét mắt một vòng trong phòng học nhưng vẫn không thấy người muốn tìm, khi nghe thế gật đầu mặt không chút biểu cảm.
Thế nhưng bạn nữ chẳng bị ảnh hưởng gì từ vẻ mặt của anh, quay đầu hét vào trong vô cùng nhiệt tình: “Tạ Miêu, bạn trai tìm cậu.
”Bạn trai của Tạ Miêu?Câu nói này của Kim Liên Ngọc khiến các bạn không chỉ trong phòng học, mà còn đi ngang qua hành lang đều dừng chân, tò mò nhìn qua.
Ánh mắt đậu trên người Cố Hàm Giang bỗng nhiều gấp mấy lần, làm anh bất giác nhíu mày.
Tạ Miêu nghe thế ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của chàng trai.
Hôm nay trời mưa cả nửa ngày, bây giờ ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rả rích, bầu không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của bùn đất.
Mái tóc ngắn mảnh của anh bị mưa thấm ướt, khiến cho khuôn mặt càng thêm sắc nét, áo sơ mi trắng ướt súng bết dính trên làn da, phác họa bờ vai xinh đẹp, lồng ngực rắn chắc, và còn vòng eo cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Có rất nhiều bạn nữ nhìn đến quên dời mắt, nhưng Tạ Miêu thì lại nhíu mày, lấy khăn tay bước nhanh ra ngoài, “Sao không mang dù?”“Không ngờ bên này sẽ mưa.
”Chiếc khăn tay khô ráo mềm mại thoang thoảng mùi thơm thanh mát nhẹ nhàng chạm trán, đỉnh đầu của mình nhưng Cố Hàm Giang chẳng còn tâm tư để tận hưởng sự dịu dàng và quan tâm nữa.
Anh nhận lấy khăn tay lau loạn xạ, hỏi: “Người đâu? Khác lớp với em à?”Đa số mọi người trong lớp chỉ nghe nói Tạ Miêu có thể có bạn trai, nhưng chưa hề thật sự nhìn thấy Cố Hàm Giang.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh là thân hình ướt át cám dỗ nguy hiểm này, nhiều người không kìm được mắng thầm trong lòng một câu.
Thấy Tạ Miêu còn kiễng chân, lấy khăn tay lau mặt lau tóc cho cậu ta một cách vô cùng tự nhiên, ánh mắt của mọi người nóng bỏng như thể muốn khoan một cái lỗ trên người họ vậy.
Cảm nhận được những ánh mắt đang hiện hữu đó, Tạ Miêu trầm giọng nói: “Cậu ấy không có trong phòng học, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác đi.
”Cố Hàm Giang không phản đối, đi cùng cô đến chỗ khúc quanh cầu thang dẫn lên tầng ba, dừng ở bên cửa sổ.
“Tối nay cô ấy không đến tự học sao?” Anh đưa chiếc khăn tay đã dùng xong cho cô.
Tạ Miêu gật đầu, “Phó Linh hơi cảm nên về phòng nghỉ ngơi trước, có lẽ ngày mai anh mới gặp được cậu ấy.
”“Cô ấy bệnh ư?” Ánh mắt Cố Hàm Giang trầm xuống, tóm chặt bàn tay Tạ Miêu đưa ra lấy khăn tay.
Tạ Miêu có thể hiểu tâm trạng lo lắng này của anh, để mặc cho anh kéo, “Dạo gần đây thời tiết thất thường, cậu ấy hơi cảm sốt, nhưng có lẽ không nghiêm trọng.
Em đưa cô ấy về, còn kiểm tra nhiệt độ của cậu ấy, không phát sốt.
”Lúc này Cố Hàm Giang mới thả lỏng cơ thể, “Em nói trên người cô ấy có vết bớt, ở đâu?”“Ở đây.
”Tạ Miêu đi vòng ra sau lưng anh, dùng tay vẽ một lát, “Lớn khoảng chừng này, hình dáng là…”Cố Hàm Giang nghe thế tự dưng trầm mặc, quay người bắt lấy tay của cô, “Bỏ đi, đợi ngày mai thấy người rồi nói tiếp.
“Hơn một năm rưỡi rồi, nhà họ Cố đã đổ biết bao công sức nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Cho dù nghe ngóng được tin tức là lập tức chạy đến, thế nhưng anh vẫn không dám ôm quá nhiều hy vọng, dù sao phải chứng kiến tận mắt anh mới tin.
Dưới ánh đèn mờ của cầu thang, khuôn mặt của chàng trai không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lại chất chứa vô vàn cảm xúc.
Tạ Miêu thấy thế bèn xoa cánh tay hơi lạnh của anh, “Anh dầm mưa đến đây à? Lạnh không?” Cô chuyển chủ đề.
“Không sao.
”Cố Hàm Giang định thần lại, như nhớ đến gì đó, anh trầm giọng nói: “Anh đã giúp em hỏi về chuyện chuyên ngành rồi.
”“Anh hỏi giúp em rồi ư?” Tạ Miêu ngẩn người.
Cô còn cho rằng đột ngột nghe được tin tức của em gái là anh vội vàng chạy đến đây luôn chứ chẳng thể quan tâm chuyện gì khác, không ngờ anh vẫn nhớ giúp cô hỏi về chuyên ngành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...