Tạ Miêu lại chẳng chú ý đến lại còn có loại ánh mắt như này ở phía dưới sân khấu.
Cô vừa bước lên sân khấu chưa bao lâu, lãnh đạo ban tổ chức đã đến trao bằng khen cho các học sinh đạt giải nhất.
Nhưng trùng hợp là, cô gái phụ trách trao giải cầm bằng khen và dải băng chéo lại chính là cô gái mà cô gặp vào ngày đầu tiên khi đến đây.
Nhìn thấy Tạ Miêu đứng đầu trong hàng ngũ những người nhận giải thưởng, Tiêu Miểu có hơi bất ngờ.
Vì biết được vị hôn thê của Cố Hàm Giang là người tỉnh Băng, nên khi nãy ở dưới sân khấu cô ta đặc biệt để ý tới thành tích thi đấu của đội đại diện tỉnh Băng.
Chỉ là cô ta không ngờ rằng cô gái quá mức xinh đẹp kia không chỉ đoạt giải, còn đứng hạng nhất toàn quốc.
Vả lại Tạ Miêu! Miêu Miêu…Hóa ra hôm đó Cố Hàm Giang gọi là cô ấy.
Tạ Miêu nhận thấy ánh mắt Tiêu Miểu nhìn mình có chút phức tạp, nhưng người kia cũng không làm gì thất lễ, cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Cô cũng chẳng để ý cho lắm, hai tay đón lấy bằng khen được lãnh đạo ban tổ chức trao tặng, ngọt ngào nói tiếng cảm ơn.
Giữa những tràng pháo tay, mười học sinh đoạt giải nhất lần lượt bước xuống khỏi sân khấu.
Tạ Miêu vô thức nhìn về phía cửa ra vào khán phòng, lại không thấy bóng dáng Cố Hàm Giang nơi đâu, miệng chu chu cầm bằng khen rồi trở lại chỗ ngồi.
Cô với Triển Bằng vừa trở lại đã lập tức được mọi người chào đón nồng nhiệt, Lương Vĩnh Ngôn cũng mỉm cười rồi vỗ bờ vai hai người bọn họ, “Thi tốt lắm.
”Tạ Miêu mỉm cười, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, “Thưa thầy, còn có tiếng Anh và vật lý nữa mà.
”Lương Vĩnh Ngôn nghe vậy liền bật cười, “Được rồi, quay về chờ kết quả thi tiếng Anh của em nào.
”Nghiêm Kiều cũng đang chờ kết quả thi tiếng Anh của cô ta.
Tạ Miêu thi đứng hạng nhất toàn quốc, không khác gì một cú đã kích lớn với cô ta, khiến cho sự kiêu ngạo từ trước giờ đối với bản thân mình có chút buồn cười.
Bây giờ đối với cô ta mà nói, chỉ có thể giành được hạng nhất môn tiếng Anh thì mới miễn cưỡng giữ được thể diện của mình.
Nghiêm Kiều nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên trong hơn mười mấy năm cuộc đời, cô ta lo lắng vì kết quả của một cuộc thi.
Khi công bố hết hạng ba rồi tới hạng nhì, đối với Nghiêm Kiều mà nói là sự dài dòng lôi thôi khiến người ta mất hết kiên nhẫn.
Khó khăn lắm mới tới lúc đọc tên hạng nhất, cô ta không khỏi nín thở, trong lòng như đọc thầm: “Hạng nhất, hạng nhất.
”Đáng tiếc người dẫn chương trình đọc qua tới cái tên thứ tư mới gọi tên cô ta, cô ta chỉ thi được hạng tư toàn quốc.
Sắc mặt Nghiêm Kiều trở nên ảm đạm, cô ta bị người bên cạnh thúc giục mấy lần rồi mới đứng dậy lên sân khấu nhận giải.
Điều duy nhất mà cô ta thấy may mắn lúc này là người tên Tạ Miêu kia tới cả giải ba cũng không đạt được.
Ít nhất là ở môn tiếng Anh, cô ta còn có thể bỏ người kia xa tận phía sau.
Nghiêm Kiều hít một hơi thật sâu.
Ngay khi cô đến bên bậc thềm, người dẫn chương trình đã đọc xong tên người ở hạng ba của đội Bắc Kinh, chỉ còn lại hạng nhì và tên của người hạng nhất: “Hạ Đào đại diện đội tỉnh Băng, Tạ Miêu đại diện đội tỉnh Băng.
”Tạ, Tạ Miêu?!Cả người Nghiêm Kiều cứng đờ, chân bước ở không trung khiến cả người ngã ã ở bậc thềm.
Một nhân viên công tác thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ cô ta đứng dậy, “Cô không sao chứ?”Trong khán phòng, bởi vì nghe thấy liên tiếp hai người đến từ đội đại diện tỉnh Băng mà trong phút chốc trở nên im lặng.
Đã trao xong giải thưởng cho hạng nhất của mỗi môn, chỉ mới công bố xong thành tích của hai môn, đội tỉnh Băng đều đã dành hết cả bốn giải hạng nhất.
Hơn nữa, cả bốn giải nhất này đều thuộc tốp ba toàn quốc, ngoài ra còn có hai giải nhất quốc gia.
Có người có tâm còn chú ý đến cả tên của Tạ Miêu.
“Người tên Tạ Miêu này không phải khi nãy vừa giành hạng nhất môn toán sao?”“Chắc không phải … nói không chừng chỉ là trùng tên thôi.
” Người bị hỏi đến cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Giữa âm thanh kinh ngạc nghi ngờ, vị giám khảo môn tiếng Anh bật cười, “Đứng hạng nhất toàn quốc cả hai môn, đúng là ngoài dự đoán mà.
”“Đứng hạng nhất toàn quốc cả hai môn thật sự là cùng một người à?” Người ngồi kế bên cô ta kinh ngạc.
Lúc này, đội đại diện tỉnh Băng đã vui đến điên cuồng.
Dương Hiểu Xuân trực tiếp đem giải thưởng hạng ba của mình bỏ sang một bên, giọng nói hưng phấn chạy đến ôm chầm Tạ Miêu cũng biến mất, “Tạ Miêu cậu giỏi quá đi mất, giành cả hai hạng nhất luôn, cậu thi đạt cả hai hạng nhất!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...