Một số người chú ý đến phản ứng hết sức dữ dội của Vương Phương, nhưng càng có nhiều người, vẫn còn chìm trong kinh ngạc do hai người đạt được hạng nhất toàn tỉnh mang tới.Trình độ giảng dạy của thành phố Vọng Sơn không phải là hàng đầu trong tỉnh, thậm chí là so với nhiều trường trung học trọng điểm trong thành phố.
Điều này chính là lý do khi nghe trong lớp có người đứng hạng tám, bọn họ liền vui vẻ như vậy.Thời điểm này nói với bọn họ, người ở chỗ bọn họ không chỉ đi thi hạng 8 toàn tỉnh, mà trong kì thi còn đứng đầu cả bốn môn, ai mà dám tin kia chứ? mấy học sinh hàng đầu của trường học số bốn của tỉnh và trường trung học phổ thông thuộc Đại học Sư phạm bộ chết cả rồi à?“Tạ Miêu? chính là người mà lần trước các cậu nhắc tới hả, cô bé trông xinh xắn đó sao? Đệt, Lúc thi vòng sơ tuyển không phải cô ta chỉ đạt 92 điểm thôi sao? Tại sao khi thi chung kết lại đứng hạng nhất toàn tỉnh? Đứng hạng nhất toàn tỉnh dễ thi như vậy hả? "“Đúng ha, cậu có nghe ngóng cô ta thi được bao nhiêu điểm không?”“Không có.” Bạn học đi về thông báo lắc đầu, “Thầy Giang không có nói.”Tất cả mọi người càng thêm tò mò.
Có thể thi đứng hạng nhất toàn tỉnh, rốt cuộc là đạt bao nhiêu điểm vậy?Lúc này, Vu Đức Bảo mở miệng nói, “Hạng nhất môn toán là Triển Bằng hay Tạ Miêu?”Mọi người liền phản ứng khi nghe câu đó.Đúng nha, mãi chú ý khâm phục điểm thi tiếng Anh đứng hạng nhất toàn tỉnh của Tạ Miêu, đều quên mất người đứng hạng nhất môn toán là ai.“Chắc là Triển Bằng á.” Có người đoán, “Lúc thi sơ khảo Tạ Miêu đứng hạng nhì toàn thành phố, hơn nữa, không phải cô ta đã lấy được cả hạng nhất môn tiếng Anh sao?”Ai biết được lời vừa nói ra, bạn học sinh đó liền trở lại nét mặt ngẩn ngơ trước đó, nhìn kỹ, vẫn có điều gì đó khó nói.“Sao thế? Lẽ nào không phải hai người bọn họ?” Vu Đức Bảo nhướng mày."Không phải." bạn học sinh đó lắc đầu, "Môn toán, môn toán cả Triển Bằng và Tạ Miêu đều đứng đồng hạng nhất toàn tỉnh.”“Cậu nói gì chứ!”Vương Phương còn đang trong trạng thái không thể tin được ngẩng đầu lên, hai mắt trừng to, sắc mặt không thể dùng từ khó coi để mà diễn tả.Lúc thất thố, giọng nói của cô ta có hơi sắc bén, khiến cho không ít bạn cùng lớp nghe thấy chú ý tới.Vương Phương hồi phục tinh thần, gương mặt run run đang định nói điều gì đó để che giấu quá khứ, một bạn nữ xinh đẹp trong lớp cười chế giễu, "Người ta một lúc nắm cả hai vị trí hạng nhất toàn tỉnh, xem ra có một số người sau nay có còn nói người khác nhìn xinh đẹp thì đều bao cỏ hay không.”Vương Phương không xinh đẹp, thứ duy nhất có được trong tay chính là thành tích học tập, cho nên luôn lấy thành tích ra để kiêu ngạo.
Bình thường cô ta xem thường không ít bạn nữ trong lớp, cảm thấy người kia ngoại trừ có gương mặt, trong đầu chỉ toàn chứa cỏ.Không ngờ có ngày cô ta lại bị người kia cười nhạo, tới một lời phản bác cũng không thốt ra nổi.Vương Phương vừa phẫn nộ vừa ghen tị, nhưng cuối cùng, tất thảy những cảm xúc này đều biến thành sự bất lực sâu sắc.Một lần còn có thể nói là tình cờ, còn hai lần, ba lần thì sao?Tạ Miêu đã ném cô ta quá xa, đã đạt đến tầm cao mà cô ta chỉ có thể ngửa cổ để nhìn, khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.Đối thủ đều đạt được kết quả tốt ngoài mong đợi, trường trung học Dệt may tự nhiên sẽ không nói cho học sinh biết, tuyên truyền miễn phí cho Trung học số hai.Trường trung học số hai từ trên xuống dưới đều đang vui mừng hớn hở, so với có chuyện có học sinh thi đậu thủ khoa kì thi tuyển sinh Đại học cũng không khác biệt cho lắm.Trong văn phòng hiệu trưởng, Hiệu trưởng Tằng gọi chủ nhiệm Thường, thầy Cao và Vương Chấn Hưng đến để khen ngợi, đặc biệt là Vương Chấn Hưng, “Nghe nói cái cây tốt Tạ Miêu này là do cậu phát hiện, cậu giỏi nha, sau này hãy vì nhà trường mà tiếp tục thu hút nhân tài đến đây.”Theo như ý nói, khuyến khích Vương Chấn Hưng ráng vung vẩy cái xẻng ở nhiều trường học khác cho nhiều vào, cứ thấy gốc cây nào tốt là xúc đem về.Chủ nhiệm thường cũng vô cùng mừng rỡ, dù dì thành tích năm học tốt như này cũng là do thầy ấy mang lại.Thầy hiếm khi cười đến nỗi các vết chân chim chen chúc nhau.
"Thầy hiệu trưởng nhìn xem, mấy đứa học sinh này thi kết quả tốt như vậy, có thể nói là trong phút chốc đã đánh tiếng khiến trường chúng ta nổi tiếng cả tỉnh, chúng ta có nên giành ra một phần thưởng, khuyến khích các em ấy tiếp tục nỗ lực đem lại vẻ vang cho trường?”“Nên khen thưởng.” Hiệu trưởng Tằng nhìn thấy bằng ánh mắt tán dương, “Tôi thấy tin tức này không cần phải vội vàng công bố, ngày mai trong giờ giải lao đặc biệt làm một buổi tuyên dương, nhân tiện trao phần thưởng cho những học sinh đoạt giải.
"Vì vậy, trong tiết học thứ hai của buổi sáng hôm sau, học sinh đứng xếp hàng trên sân chơi, nhưng tiếng nhạc của đài phát thanh thể dục không vang lên như thường lệ, thay vào đó là ca khúc "Chào tháng ba" * chỉ được sử dụng trong các hoạt động như lễ khai giảng.Trên sân khấu lễ đã sắp xếp một số bàn ghế, ở trên chiếc bàn ngoài cùng còn xếp một số món đồ như sách, khăn lông, ly sứ *Phía trên lễ đài, dán một hàng chữ lớn quét bằng sơn - Đại hội tuyên dương cuộc thi tri thức tỉnh Băng lần thứ nhất.Nghĩa là kết quả kì thi đã có rồi?Cũng chỉ là một cuộc thi cấp tỉnh, giải nhất sẽ có cơ hội được gửi đến Đại học Băng và Đại học Sư phạm tỉnh Băng.Các bạn trong lớp rỉ tai nhau, đều thắc mắc không biết lần này trường trung học số hai có phải thi kết quả tốt lắm không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...