Những người có thành tích đứng đầu trong lớp cũng chỉ có mấy người.
Vương Chấn Hưng vừa nói thế, học sinh bên dưới liền nhao nhao lên tiếng phỏng đoán.
Có người nói là Triển Bằng, dù sao lần nào cậu ấy cũng thi được hạng nhất toàn thành phố, hạng nhất khối, không có môn nào là điểm yếu rõ rệt của cậu ta cả.
Cũng có người đoán là Khưu Hồng Mai, nữ sinh hơi học lệch này là đại điện môn Tiếng Anh trong lớp, thành tích Tiếng Anh vẫn luôn nằm trong top đầu.
Còn có người chẳng quan tâm đến người có điểm cao nhất lớp là ai, cuộc tranh luận bên phía Phó Linh và Trần Lập Quốc, đơn thuần là đang hóng hớt cho vui.
Trong tiếng huyên náo, nam sinh ngồi sau Trần Lập Quốc nhấc chân đạp ghế của Trần Lập Quốc, nói đùa: “Cậu nói xem Tạ Miêu chăm chỉ thế kia, có khi nào là cô ấy không?”Nói xong, chính cậu ta cũng cảm thấy câu nói đùa này hơi quá, cảm thấy buồn cười.
Ai dè, đúng lúc này Vương Chấn Hưng đột nhiên gọi tên cậu ta: “Lưu Văn Cường.
”Cậu ta vội vàng đứng lên.
Vương Chấn Hưng cười cười hỏi cậu: “Em vừa mới đoán là ai?”“À thì! ” Lưu Văn Cường gãi gãi gáy, đột nhiên có phần khó nói ra.
“Thưa thầy, bạn ấy đoán là Tạ Miêu ạ.
” Trần Lập Quốc ngồi trước cậu ta không hề do dự bán đứng bạn bè.
Học sinh trong lớp vừa nghe thấy thế, không ít tiếng cười “xùy” vang lên, “Lưu Văn Cường, cậu lại lên cơn à.
”Lưu Văn Cường cười hì hì, “Chẳng phải thầy Vương cho chúng ta đoán sao? Tớ đoán là Tạ Miêu thì làm sao?”Chả sao cả, chỉ là lúc Tạ Miêu bị thu lại bài kiểm tra, cách lúc bắt đầu thời gian kiểm tra chưa đầy một tiếng.
Dù cô ấy không gian lận đi chăng nữa, thì thời gian ngắn như vậy có làm xong bài kiểm tra hay không cũng khó nói, chứ đừng nói là kiểm tra được điểm cao nhất lớp.
Mọi người đều coi lời của Lưu Văn Cường là câu nói đùa, nhưng ai ngờ Vương Chấn Hưng lại gật đầu với Lưu Văn Cường, “Em đoán đúng rồi.
”Đoán, đoán đúng rồi!Lưu Văn Cường lập tức trợn tròn mắt, không thể tin được mà ngoáy ngoáy tai.
Vẻ mặt của những bạn học khác trong lớp cũng chẳng khá hơn cậu ấy là bao, lớp học vốn còn đang ầm ĩ, đột nhiên rơi vào im lặng.
Vương Chấn Hưng nhìn từng khuôn mặt hoặc sửng sốt hoặc kinh ngạc bên dưới, đập tập bài kiểm tra lên bàn giáo viên, cầm bài kiểm tra ngay đầu tiên lên.
“Tạ Miêu, 99 điểm.
”Giọng của ông ấy không tính là lớn, nhưng hiệu quả của câu nói ấy lại chẳng khác nào một tiếng sét.
Con mắt của Lưu Văn Cường suýt nữa đã rơi xuống đất, ánh mắt của những người khác cũng đồng loạt rơi xuống trên người Tạ Miêu, mang những cảm xúc khó hiểu.
Xã hội tình người, loại chuyện nhờ vả quan hệ này quả thực không hiếm thấy.
Ngay cả mấy năm nhà nước quản lý nghiêm nhất kia, vẫn có hiện tượng “Trên lãnh đạo có chính sách, dưới có đối sách” như cũ, họ bàn bạc xong xuôi đưa con cái của mình vào đơn vị công tác của đối phương.
Hai bên phối hợp với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.
Mà cơ hội tốt như cử đi học trong đơn vị này, gia đình không có bối cảnh lại không biết luồn cúi thì chẳng bao giờ đến lượt.
Nếu không thì cũng chẳng có một câu như này, “Học giỏi Toán Lý Hóa, không bằng có ông bố tốt”.
Tuy lớp (2) là lớp chọn, nhưng ngoài những học sinh dựa vào thành tích để thi vào chân chính ra, người đi cửa sau và con cái của giáo viên cũng không phải là ít.
Cho nên Tạ Miêu vừa mới đến đã nhận được các loại đãi ngộ đặc biệt, mọi người vô thức cho rằng cô dựa vào quan hệ để vào đây, hoặc thuộc dạng gia thế khủng.
Không ngờ còn chưa dò la xem người ta có phải “nhờ quan hệ” hay không, bọn họ đã bị sự kiện điểm Tiếng Anh cao nhất lớp vả đau cả mặt rồi.
Hơn nữa bài kiểm tra Tiếng Anh điểm cao nhất này, còn mẹ nó mất chưa đến một tiếng đã làm xong rồi!Có bạn học nhéo mặt mình, cảm thấy xấu hổ vì những phán đoán mang tính thành kiến trước kia của mình.
Có bạn học thì không thể kiềm chế được sự tò mò, bị một học sinh mới chuyển đến ngồi lên đầu lên cổ, Triển Bằng và Khưu Hồng Mai sẽ có vẻ mặt thế nào.
Trong ánh mắt của mọi người, thần sắc của Khưu Hồng Mai nghiêm túc, Triển Bằng lại rũ mắt xoay bút máy, sắc mắt vẫn bình thường.
Bài kiểm tra nhanh chóng được phát xuống, cậu ta nhìn điểm của mình, 96 điểm, ít hơn Tạ Miêu 3 điểm.
Phần viết hơi khó, bị trừ mất 2 điểm, bài điền từ vào chỗ trống bị trừ 1 điểm, trong đó chỗ điền từ loại bị trừ 0,5 điểm.
Triển Bằng dùng bút đỏ khoanh lại chỗ bị trừ 0,5 điểm do lỗi cẩu thả, rồi chăm chú bắt đầu nghe giảng.
Có lẽ là chịu sự kích thích của Tạ Miêu, tiết học này mọi người đều nghe giảng rất chăm chú, Vương Chấn Hưng thuận miệng đưa ra câu hỏi, người đáp lại ông đã nhiều hơn một nửa.
Giờ ra chơi, nữ sinh ngồi trước Tạ Miêu liền quay đầu lại, “Tiếng Anh của cậu giỏi thế, 99 cơ, chắc chắn cậu chỉ bị trừ điểm ở phần viết nhỉ.
”Cô bạn không thể giấu được tò mò, “Có phải trước kia ở trường cậu, cậu cũng học cực giỏi như này không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...