“Đừng nói là bà Ngô của con, bà nghe nói là bố mẹ Hàm Giang gọi tới, bà còn sửng sốt nữa là.
Đã mười mấy năm không có tin tức rồi, có lẽ ngay chính nhà bọn họ còn hết hy vọng rồi ấy chứ, không ngờ tới còn có thể sửa lại án xử sai.
Khi bà Ngô vừa nghe, nước mắt liền rơi xuống.”Vương Quý Chi đưa khoai lang nướng trên nắp lò cho Tạ Miêu: “Khoai lang nhà mình vừa mới dỡ xuống đấy, con mau ăn đi cho nóng.”Tạ Miêu nhận lấy khoai lang nướng vẫn còn nóng nhưng không vội vã ăn ngay: “Bà vừa nói ông nội của Cố Hàm Giang đã được sửa lại án xử sai rồi ạ?”“Nghe có vẻ là đã sửa lại án xử sai, ít nhất người đã bình an.” Vương Quý Chi nói.Đó chính là nói, Cố Hàm Giang sắp trở lại Bắc Kinh rồi.Tạ Miêu cụp mắt bóc vỏ khoai lang: “Bà ơi, lúc trước nhà chúng ta và nhà họ Cố nghĩ gì mà lại đính hôn từ nhỏ vậy ạ?”Cô chỉ biết hình như nhà mình có ơn với nhà họ Cố nhưng cụ thể hơn thì cô cũng không quá rõ ràng.Trước đây Tạ Miêu còn quá nhỏ, nhà họ Cố xảy ra chuyện rắc rối, Cố Hàm Giang lại không có tin tức, thật ra thì nhà họ Tạ đã sớm quên mất chuyện đính hôn từ nhỏ này rồi.Sau đó, Cố Hàm Giang được bà cụ Ngô đón tới thôn Bắc Xá, Lưu Chiêu Đệ nói lỡ miệng nên Tạ Miêu mới biết mình còn có một mối hôn nhân từ bé.Nhưng lúc ấy cô còn bị cốt truyện trong sách khống chế, chỉ biết chạy theo đuôi Cố Hàm Giang mà thôi, làm sao còn nghĩ đến việc hỏi chuyện này chứ.Vương Quý Chi nghe thấy Tạ Miêu đột nhiên hỏi như vậy, bà yên lặng một lát, sau một lúc lâu mới mở miệng.“Bởi vì ông nội con và ông nội nó là chiến hữu, trước đây, hai người cùng nhau đánh giặc ở bên ngoài, đã từng nói rằng sau này giành chiến thắng thì phải cho con trai con gái kết làm thông gia.
Kết quả, khi đánh giặc ngoại xâm, ông nội con ra đi vì cứu ông nội nó.”Lúc ấy chiến tranh loạn lạc, ông nội của Tạ Miêu rời đi rất nhiều năm nhưng không có tin tức, Vương Quý Chi liền biết rằng tám phần là người đã không còn nữa rồi.
Đúng lúc ấy, quê nhà cũng không yên ổn, bà liền dẫn theo con nhỏ chạy nạn khắp nơi, vòng vo mãi thì đi tới thôn Bắc Xá.Khi ông nội của Cố Hàm Giang tìm được bốn mẹ con nhà họ Tạ, con trai con gái của hai nhà đều đã kết hôn rồi.
Ông cụ không chê hoàn cảnh gia đình của nhà họ Tạ, khăng khăng phải thực hiện lời hứa, vì vậy hôn ước này rơi xuống đầu Tạ Miêu và Cố Hàm Giang.“Lúc ấy bà và bố con đều cảm thấy mối hôn ước từ bé này không thể định được, hai nhà chúng ta có điều kiện khác xa nhau, sợ con gả qua đó sẽ bị coi thường.
Ông nội nó liền nói cứ quyết định như vậy trước đi, chờ hai cháu lớn hơn một chút thì sẽ bàn lại chuyện lễ nạp thái*.”*lễ nạp thái: người mai mối đem ý định kết sui gia của nhà trai đến thưa chuyện với nhà gái.Bà cụ giải thích với Tạ Miêu một cách tỉ mỉ: “Sau đó nhà họ Cố xảy ra chuyện, hai nhà cũng không thể liên lạc được, vì vậy không ai nhắc lại chuyện này nữa.”Nói cách khác, tuy rằng ông nội của Cố Hàm Giang muốn trả ơn cứu mạng lúc trước thông qua việc kết thông gia nhưng không nói rằng Cố Hàm Giang không thể không cưới cô.Như vậy, theo tính cố chấp của Cố Hàm Giang, là nguyên nhân gì khiến anh ở trong sách đồng ý kết hôn với cô, sau đó lại bỏ rơi cô một mình ở quê nhà thôn Bắc Xá, thậm chí cuối cùng, anh còn lấy lý do không có cảm tình để đề cập tới việc ly hôn?Tạ Miêu chưa đọc xong quyển sách kia, bây giờ có rất nhiều chi tiết ở trong sách cô đã không còn nhớ rõ, thật sự không nghĩ ra.Nhưng không nghĩ ra cũng không sao, cô cắn một miếng khoai lang nướng cuối cùng, thu dọn vỏ khoai lang: “Bà ơi, con đoán người người nhà cậu ta sắp đến đón cậu ta về rồi, sau này, cho dù nhà bọn họ có nhắc tới mối hôn sự này hay không thì chúng ta cứ coi như không có việc này đi nhé.”Vương Quý Chi cũng không có quá nhiều kinh ngạc trên gương mặt: “Được, nghe lời con, con vui là được.”Buổi tối, mấy người Tạ Vệ Dân trở về, nghe được tin tức này đều rất kinh ngạc.“Ông nội nó còn sống à? Con còn tưởng rằng đã chết rồi chứ.”Lưu Chiêu Đệ buột miệng thốt ra, lập tức bị chồng mình và mẹ chồng trừng mắt lườm một cái đầy hung ác.Bà ta vội vàng ngậm miệng, nhưng một lát sau, bà ta vẫn không nhịn được, hỏi Vương Quý Chi: “Nhà bọn họ thật sự đã sửa lại án xử sai rồi à?”Vương Quý Chi cắt lời bà ta: “Điện thoại là mẹ nhận, con là muốn nói mẹ lón tuổi rồi nên lỗ tai có vấn đề à, nghe nhầm chắc?”“Không, con không có ý đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...