Lục Chinh cúi xuống nhìn cô.
Trên mặt cô có một nụ cười mỉm, đôi mắt đen láy như mực hiện lên vẻ đắc ý nhỏ.
Anh cúi đầu, một hơi nuốt trọn cả miếng cá và nước canh.
“Ngon lắm.” Lần này, không cần Vệ Tinh Tinh hỏi, Lục Chinh đã thật lòng khen.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thịt cá lại ngon như vậy.
Một ngụm canh cá kèm thịt vào miệng, vừa tươi lại vừa mềm, không có chút mùi tanh của đất.
Đôi mắt Vệ Tinh Tinh cười tít lại như vầng trăng khuyết: “Vậy em đi rửa tay nhé!”
“Ừ.” Lục Chinh dùng khăn quấn quanh nồi, bưng nồi cá lên bàn.
Chẳng mấy chốc, Vệ Tinh Tinh đã cầm bát đũa đi vào.
Hai người mỗi người múc một bát lớn, tay cầm một cái bánh ngô, bắt đầu ăn ngon lành.
Trời đất rộng lớn, ăn uống là chuyện quan trọng nhất.
Thịt nhiều vô cùng, Vệ Tinh Tinh cảm thấy rất thỏa mãn, đừng nói chi đến Lục Chinh.
Lần này anh thực sự thấy cả thân lẫn tâm đều được thỏa mãn, dọn dẹp bát đũa xong, lòng anh vui vẻ vô cùng.
Mệt mỏi cả ngày như được quét sạch.
Vệ Tinh Tinh để lại một nồi nhỏ canh cá, giữ ấm trên bếp với lửa nhỏ, chuẩn bị đi tắm.
Cô mở nắp chiếc nồi lớn đã đun sôi nước, liền kêu lên: “Nước nóng đâu rồi?!”
Bốc hơi hết rồi sao? Không thể nào! Vệ Tinh Tinh thấy tiếc vô cùng.
Nước này là Lục Chinh đội nắng từ bờ sông từng xô từng xô mang về, chẳng lẽ do cô đun lửa quá to?
“Anh đã đổ vào thùng tắm của em rồi.” Lục Chinh đứng ở cửa bếp, hai tai ửng đỏ vì ngượng ngùng.
Anh rửa bát xong thì thấy một nồi nước sôi to.
Phụ nữ thành phố rất thích sạch sẽ, anh đã giúp cô đổ nước vào thùng tắm.
Nước này nặng phết đấy, cổ tay cô nhỏ thế kia, phải múc bao nhiêu lần mới đổ hết vào được?
Vệ Tinh Tinh không thể tin nổi, “Anh đổ hết vào đó à?”
Cô đun cả một nồi to đấy!
Lục Chinh có vẻ tự hào, “Ừ, anh đã pha nước lạnh rồi, em vào tắm đi.”
Vệ Tinh Tinh mở miệng, giọng nghèn nghẹn nói: “Nhưng đây còn có nước tắm em đun cho anh nữa mà.”
“Anh ra sông tắm.” Lục Chinh trong lòng thoáng ngẩn ra, rồi không kìm được khóe mắt nhếch lên.
Sự quan tâm của cô gái này còn ngọt hơn cả mật.
“Lần sau không được vậy nữa, nước sông lạnh, dễ cảm lắm.” Vệ Tinh Tinh nói rồi không để cho anh từ chối mà đi ngay.
Thực ra vì Lục Chinh hay ra sông tắm, nên nguyên chủ mới tìm được cơ hội tiếp cận anh.
Anh tắm sông, còn cô nhảy xuống ngay trước mặt anh, anh có thể không cứu sao?
Nhưng Vệ Tinh Tinh không muốn Lục Chinh ra sông tắm nữa, thân hình của người đàn ông này tốt như thế, cô không muốn người khác nhìn thấy.
Sau đó cô vào phòng lấy quần áo và xà phòng, rồi vào phòng tạp hóa.
Trước khi bước vào thùng tắm, cô còn thấy tiếc.
Lẽ ra cô nên nói trước, nước này đun khá nhiều, còn có cả nước uống cho ngày mai.
Nhưng vừa bước vào thùng, Vệ Tinh Tinh không nói được lời nào nữa.
Nhiệt độ vừa phải, nước ngập cả cơ thể, thật là thoải mái!
Sau khi tắm xong, Vệ Tinh Tinh thay một chiếc váy vải cotton màu trắng thoải mái.
Dù sao ban ngày đi làm cũng không mặc ra ngoài được, mặc đi ngủ thì có vẻ rất thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...