Trên đường quay lại, cô mới nhận ra mình đã mệt đến mức như muốn kiệt sức, đi bước nào cũng chậm chạp.
“Cô Vệ!”
Anh ba nhà họ Lâm Lâm Hạo, không nhịn được lên tiếng.
Mặc dù trong nhà đã nhiều lần cấm anh ta không được nói chuyện với cô, nhưng anh ta nghĩ nên nói lời cảm ơn.
Vừa rồi câu cảm ơn đó là do người nhà họ Trương nói, không phải người nhà họ Lâm.
Thật ra anh ta cũng định về, nhưng chuyện sinh nở của chị dâu thì anh ta không tiện đi, với lại trong nhà cũng có nhiều người đi rồi.
Vệ Tinh Tinh nhìn sang, có chút ngơ ngác.
“Là tôi đây, tôi là Lâm Hạo.” Lâm Hạo có chút thất vọng, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghiêm túc cúi người nói: “Cảm ơn cô, cô Vệ.”
Vệ Tinh Tinh nhận ra đây là anh trai của Lâm Hạ, người từng giúp nguyên chủ làm việc.
Cô lắc đầu, mỉm cười nói: "Không có gì."
Nói xong cô rời đi, nhưng Lâm Hạo vẫn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo.
Thực ra anh ta rất công nhận, cô Vệ còn đẹp hơn em gái anh ta nhiều.
Nhị Cẩu vừa làm xong việc, liền chạy tới chỗ Vệ Tinh Tinh: "Chị dâu, chị không sao chứ? Anh Lục đâu?"
Vệ Tinh Tinh nói: “Tôi không sao, anh ấy đang ở ruộng kia—”
Chưa nói dứt câu, phía sau đã vang lên giọng của người đó, “Này… Tinh Tinh!”
Trong đầu Vệ Tinh Tinh như nổ tung, dây thần kinh căng thẳng bỗng chốc đứt phựt.
Chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Cô sợ hãi, thấy nhiều máu thế kia, nghe những tiếng kêu thảm thiết đó, tim cô cứ loạn như có hàng vạn con kiến bò qua.
"Chị dâu!" Nhị Cẩu vội vàng đỡ lấy khuỷu tay cô.
Nhưng chưa đầy một giây sau, Vệ Tinh Tinh đã được Lục Chinh đỡ lấy.
Cậu nhìn thấy lần đầu tiên trên gương mặt sắt đá của anh Lục xuất hiện sự căng thẳng.
Nhị Cẩu sờ sờ mũi, không muốn làm cái bóng đèn, vội vàng chuồn đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao trên người toàn là máu? Em có chỗ nào không khỏe không?” Lục Chinh cõng cô lên lưng, giọng khàn khàn hỏi.
Cơ thể cô nhẹ bẫng và mềm mại, cảm giác như cô đã mất hết sức lực.
Vừa rồi anh đang làm xong việc ở ruộng đậu.
Ghi điểm công xong, liền thấy cô chạy trên con đường đó, làm anh sợ đến nỗi vội vã đuổi theo.
Vệ Tinh Tinh tựa đầu vào lưng anh, nhẹ giọng nói: “Chị dâu thứ hai của Lâm Hạ sắp sinh rồi.
Em đi gọi người, máu là của chị ấy, em không có gì khó chịu cả.”
Giọng cô nghẹn lại: "Chỉ là có chút hoảng sợ thôi."
Lục Chinh dừng lại một chút, trong lòng như bị đâm đau nhói.
Anh cõng cô bước về nhà, đi một lát mới cứng nhắc mở miệng an ủi: “Đừng sợ, sinh xong em bé sẽ không đau nữa.”
Anh không biết cách an ủi người khác, càng không biết phải an ủi thế nào trong chuyện này.
Vệ Tinh Tinh phì cười: "Lục Chinh, anh đáng yêu quá."
Cô biết anh đang vụng về an ủi, cô rất vui.
Đừng tưởng cô không nhìn thấy, vừa nãy Lục Chinh lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Người đàn ông này thực ra cũng rất quan tâm đến cô mà~
Cô ôm lấy cổ Lục Chinh, tựa vào vai anh nghỉ ngơi.
Lục Chinh bước từng bước chắc chắn, làm cô thấy thật an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...