Sau đó, cô ta ghé sát tai mẹ, thêm mắm dặm muối kể chuyện buổi chiều Trương Tú không cho cô ta dùng đậu xanh và còn nói cô ta không chịu làm việc, chỉ dựa vào anh chị dâu.
Vừa nói, cô ta vừa lau nước mắt.
Trương Thúy giận dữ, chống tay lên hông, quát: “Con Trương Tú này, láo quá rồi! Mẹ không ở nhà mà dám ức hiếp con.
Chờ đó, tan làm xem tao xử lý nó thế nào!”
Ở bên kia, nàng dâu thứ hai của nhà họ Lâm, Trương Tú bị tức ngực từ buổi chiều mà giờ đã chuyển thành từng cơn đau bụng.
Bình thường ở nhà còn có Lâm Hạ không đi làm, nhưng giờ cô ta cũng không ở nhà.
Người lớn trong nhà đều đi làm hết, mấy đứa nhỏ biết chuyện thì cũng đang đi cắt cỏ lợn.
Ở nhà chỉ còn thằng bé con của dâu cả là thằng Cường, nhưng nó mới hơn một tuổi, còn chưa hiểu chuyện.
Nhà kế bên là nhà bà Quách, nhưng cả nhà bà Quách đều đang làm việc ngoài đồng, không còn ai ở nhà.
Còn mấy nhà xa hơn thì thằng Cường cũng chẳng biết đi đâu mà nhờ.
Trương Tú nằm trên giường, mồ hôi túa ra như tắm.
Cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không được, chỉ đành nằm trên đất, rơi nước mắt, rên rỉ.
Giờ này mọi người đều đang ở ngoài đồng, lấy đâu ra người qua lại?
Chị ta hối hận vì buổi chiều đã cãi nhau với Lâm Hạ, cuối cùng lại làm khổ thân mình.
Tội nghiệp con chưa sinh, tội nghiệp đứa bé của chị ta!
...
“Này!”
Lại là giọng “Này” quen thuộc, lần này Vệ Tinh Tinh biết là ai rồi.
Cô không để ý lắm, nghe thấy tiếng đó mà cảm giác như cả vai nhẹ đi.
Mệt quá rồi.
Cô thấy tiếng “Này” đó như tiếng gọi từ thiên đường vậy.
Vệ Tinh Tinh quay đầu, tháo găng tay ra nhét vào tay Lục Chinh, giọng mệt mỏi nói: “Còn lại hai công điểm, từ chỗ này đến chỗ kia.”
Cô chỉ tay, vẽ ra một khoảng đất.
“Em đã làm xong ba công điểm?” Lục Chinh có chút bất ngờ.
Sáng và chiều đều làm ở ruộng đậu, mỗi lần hoàn thành là được năm công điểm.
Sáng cô mới làm được một công, vậy mà chiều đã làm được ba công rồi.
Nhưng Lục Chinh không có cảm giác vui vẻ vì cô làm được nhiều hơn.
Nhìn gương mặt không còn chút sức sống nào của cô, anh lại thấy trong lòng hơi khó chịu.
Vệ Tinh Tinh cảm thấy tự hào, giơ tay ra khoe: “Đúng vậy, em có thể làm được mà.
Nhìn này, tay em sắp nổi cả chai rồi!”
Đôi tay trắng mịn như ngọc của cô giờ đã đỏ ửng, cổ tay và cổ chân cũng đầy những vết xước mới.
Nổi bật trên làn da trắng, trông thật đáng sợ.
“Ngày mai em đừng đến nữa, tôi sẽ xin phép nghỉ cho em.” Lục Chinh buột miệng nói.
“Anh nói gì cơ?” Vệ Tinh Tinh mở to mắt nhìn anh.
Sao lại không cho cô đi làm? Anh chê cô làm ít quá à?
Cảm giác ấm ức trào lên trong lòng cô, cộng thêm cơ thể đã quá mệt mỏi, đôi mắt cô bất giác đỏ lên.
Lục Chinh bối rối, nghĩ thầm mình cũng đâu có nói gì sai? Có lẽ anh đã làm giảm đi nhiệt huyết làm việc của cô?
Anh vội vàng giải thích: “Em muốn đi làm thì cứ đi, làm được bao nhiêu thì làm, còn lại để tôi lo.”
Vệ Tinh Tinh trừng mắt nhìn anh, giật lại đôi găng tay, đeo vào rồi tiếp tục cắt đậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...