Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Mang Song Thai Của Tháo Hán


Vệ Tinh Tinh nghe thấy tiếng cửa mở mới nhìn ra thấy Lục Chinh đi ra ngoài gánh nước.

Nhà họ không có giếng, muốn dùng nước phải tự đi ra bờ sông gánh về.

Ban đầu cô còn định bảo anh nghỉ ngơi, ai ngờ anh lại tự giác như thế.

Nhìn bóng dáng cao cao gầy gò dưới cái nắng gắt, Vệ Tinh Tinh có chút xót xa.

Lục Chinh mới chỉ hai mươi tuổi, ở thời đại của cô hai mươi tuổi còn đang học đại học, vẫn là bảo bối của bố mẹ.

Sau này phải tiết kiệm nước hơn thôi.

Vệ Tinh Tinh nấu ăn càng chăm chút hơn, vì mình làm việc không giỏi nên mỗi ngày cứ để Lục Chinh ăn no là được rồi.

Trong lúc Lục Chinh đi gánh nước, Vệ Tinh Tinh hỏi anh có ăn cay không, rồi cô quyết định làm món thỏ xào cay.

Cô cắt hành, gừng, tỏi, đổ một ít dầu vào chảo, phi thơm, sau đó cho thịt thỏ vào xào.

Khi nước đã bay hơi gần hết, cô cho thêm tương đậu và hạt tiêu, tiếp tục đảo đều.

Cuối cùng thêm nước sôi và khoai tây đã cắt sẵn, chuyển sang nồi đất đậy nắp lại, để lửa nhỏ hầm từ từ.


Món chính, Vệ Tinh Tinh định làm mì sợi.

Để sợi mì dai, cô còn cho thêm ít dầu vào khi nhào bột.

Trong khi chờ bột nở, Vệ Tinh Tinh tiện tay dọn dẹp lại bếp.

Đợi thịt thỏ hầm gần xong, cô lấy từng miếng bột đã nở, kéo dài thành sợi mì to bản, rồi từng sợi cho vào nồi.

Khi món ăn đã hoàn thành, Vệ Tinh Tinh vừa định bưng lên, thì bên tai đã nghe thấy giọng của Lục Chinh: "Để tôi."

Vệ Tinh Tinh lập tức nhớ lại cảnh hôm qua mình bị bỏng.

Đúng là đàn ông kín đáo mà lại chu đáo, trong lòng cô bỗng như có dòng nước ấm chảy qua.

Cô không từ chối mỉm cười cảm ơn, rồi ra ngoài rửa tay, chuẩn bị bát đũa lên bàn.

Khi Lục Chinh bưng món thịt thỏ lên, anh không đến bàn ăn ngay.

Anh đứng bên cạnh lu nước, múc một gáo nước lớn dội từ trên đầu xuống.


Nước lạnh chảy ào ào từ đỉnh đầu xuống, chiếc áo mỏng bám chặt vào cơ thể.

Thậm chí có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc.

Đàn ông thật đẹp, trẻ trung là tốt nhất.

Vệ Tinh Tinh chống cằm ngắm nhìn, đúng là cái tuổi bùng nổ hormone.

Lục Chinh vào phòng chứa đồ, thay một bộ quần áo khác rồi mới bước ra.

Anh nghĩ rằng dù sao mình cũng chỉ có hai bộ quần áo, để chung với những bộ quần áo tinh tế xinh đẹp của Vệ Tinh Tinh thì thật là không hợp.

Hơn nữa, anh làm nhiều việc, dù giặt sạch thế nào thì trên quần áo cũng sẽ có vài vết bẩn không tẩy hết được.

Sợ làm bẩn quần áo của cô, nên anh để quần áo của mình trong phòng chứa đồ.

Vừa bước ra, anh đã thấy ánh mắt đầy nhiệt tình của cô.

Gương mặt cô trắng như ngọc, hai má ửng hồng khỏe mạnh, đôi môi hồng hồng, giống như trái anh đào.

Lục Chinh nhớ lại đêm đó, anh không biết đã cắn bao nhiêu lần vào trái anh đào ngọt ngào này.

Đột nhiên anh cảm thấy khô khan trong cổ họng.

“Lại đây ăn cơm nào!” Vệ Tinh Tinh vẫy tay gọi anh.

“Đến đây.” Lục Chinh nuốt khan, bước nhanh về phía bàn ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui