Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ


Nha! Năm đồng tiền tiêu vặt cho riêng cô?
Chuyện này nếu để Lục lão thái biết, chắc sẽ tức điên lên mà càng mắng anh.

Lâm Uyển càng tò mò anh từ nơi nào có tiền? Lão thái thái không cho phép con cái hay nàng dâu cất giữ tiền, còn tiền trợ cấp của anh nghe nói đều bị lão thái thái giữ lấy, sao có thể trả lại tiền cho anh?
Lâm Uyển phi thường kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Chính Đình cư nhiên hào phóng như vậy.

Năm đồng tiền này cũng được coi như một số tiền.

Ba bốn phân tiền mua được cái trứng gà, năm đồng tiền có thể mua hơn một trăm trứng gà.

Lâm Uyển trong lòng ngọt ngào.

Trước khi xuyên qua cô cũng coi như có chút sản nghiệp, thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn nhớ kỹ cảnh tượng bà ngoại cho cô tiền tiêu vặt, dù là 5 mao hay một khối cô đều thật vui vẻ.

Lục Chính Đình tự nhiên cho cô năm khối, chuyện này so với trước kia càng khiến cô khẩn trương hơn, thật sự là một nam nhân tốt.

Cô bất giác nhớ tới chuyện nguyên chủ đòi gả cho Lục Chính Đình.

Nguyên chủ đối với Lục Chính Kỳ là vì yêu mà sinh hận còn với Lục Chính Đình chẳng qua muốn lợi dụng anh chứ không có vì yêu mà gả, hai người ngoại trừ ở chung một mái hiên thì không có quan hệ gì.

Có lẽ vì thế mà nguyên chủ chưa một lần để ý tới khi nàng bị Lục lão thái làm khó dễ hay công việc của nguyên chủ đều được Lục Chính Đình giúp đỡ.

Khi Lục Chính Kỳ trở về, thấy nàng vì hắn gả cho tam ca, hủy hoại cả cuộc đời nên vì thế trong lòng áy náy, đối xử với nàng trở nên tốt hơn còn chủ động giúp nàng làm việc.

Tình cảm vốn đã thành tro tàn trong lòng nàng bây giờ lại một lần nữa cháy lên, nàng lại tin rằng hắn thật sự yêu nàng, tình yêu vẫn luôn nồng nhiệt, yêu hận triền miên.

Bởi vậy, nàng càng thêm ra sức phá hoại tình cảm của nam nữ chủ, gây ra biết bao nhiêu phiền toái cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục bị nữ chủ vả mặt.

Cuối cùng lại chết khi tuổi xuân vừa mới chớm nở, đời người cũng chỉ vừa khởi đầu, ai.

Lâm Uyển thở dài một tiếng.

Hệ thống: “Ký chủ, người có thể nỗ lực học y thuật, chữa khỏi cho thể xác và cả tinh thần của Lục Chính Đình, ký chủ đời này sẽ là tiểu thiên sứ!”
Lâm Uyển: “Thỉnh ngươi nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Hệ thống: “Ta đang ở nỗ lực tìm kiếm biện pháp chữa bệnh, thỉnh ký chủ tin tưởng ta.

Nắm trảo ~~”
Tuy rằng hệ thống hiện tại không dùng được, nhưng lại làm cho Lâm Uyển tin tưởng.

Nàng rút chân đi tìm Lục Chính Cao.

Lâm Uyển biết đội trưởng tiểu đội bọn họ tên là Lục Chính Cao.

Là huynh trưởng của cha Lục Chính Đình, năm nay 40 tuổi, khi làm việc rất bảo thủ, tính cách rất nặng nề nhưng lại rất có uy nghiêm.


Lúc này, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị cơm sáng, Lục Chính Cao hẳn là muốn đi tới đại đội mở họp để phân công nhiệm vụ cho từng đội.

Có đội phụ trách tu sửa mương nước, có đội phụ trách ủ phân,...!
Lục Chính Cao vội vã mở họp, Lâm Uyển qua loa nghe được một chút: “Ngươi mới kết hôn, đầu lại bị thương, trước cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi sau đó an bài sau.

Gia đình thím cũng không thiếu ngươi đồ ăn hai ngày này.”
Nói xong liền vội vàng rời đi.

Lâm Uyển có chút ngây ra, cô không nghĩ tới còn có thể gặp được người tốt, Lục Chính Cao chủ động cho cô nghỉ ngơi.

Đối lập với Lục lão thái làm cô cảm thấy có chút không thích ứng.

Lúc đầu, cô còn tự tưởng tượng đội trưởng sẽ đối xử với mình như thế nào rồi nghĩ đủ cách để ứng phó lại.

Chưa tới lúc ăn cơm sáng, cô liền đi bộ một chút ra cửa thôn cho quen thuộc hoàn cảnh.

Tuy rằng, cô có ký ức của nguyên chủ cùng với cốt truyện, nhưng những tin tức đó đều giống như đọc sách vậy.

Cô không tự mình trải nghiệm qua, hiểu biết cũng không rõ ràng.

Cô tổng hợp những điều mình biết lại một chút, thôn Đại Loan lệ thuộc với huyện Cờ Sơn, Đại Thạch Kiều, công xã Ngũ Liễu đại đội.

Tên huyện Cờ Sơn có nghĩa thực tế gắn với đặc trưng vùng miền ở nới đây, núi nhiều như quân cờ, cảnh nội lớn lớn bé bé 5000 cái đỉnh núi, là nơi nhiều đồi nhiều núi nhưng thiếu nước, thiếu đất đai làm ruộng.

Đại đội phía dưới bao gồm tám thôn, trong đó có thôn Đại Loan, thôn Tiểu Loan, hồ mương đường ba cái thôn dựa gần.

Ba thôn có phân nửa ruộng đều là ruộng bậc thang.

Hiện giờ, là lúc nước dồi dào, cây cối tươi tốt, mùa vụ bội thu.

Đứng ở cửa thôn liếc mắt một cái nhìn lại nơi đây phong cảnh non xanh nước biếc, dãy núi cao sừng sững, hơi nước mờ mịt, phong cảnh thật hữu tình.

Tuy rằng Lục lão thái khiến cho người ta chán ghét, nhưng là cảnh sắc tuyệt mỹ, Lâm Uyển lập tức liền yêu nơi đây.

Một người một chỗ, không có địch nhân ở bên, phương đông mặt trời mọc sáng lạn tựa cẩm, chung quanh là ve minh, ếch xướng, cỏ xanh mơn mởn, suối nước róc rách.

Cô tản bộ vừa đi nghĩ rõ ràng mọi chuyện.

Hai ngày này có quá nhiều việc xảy ra, tuy cô đủ kiên cường để thích ứng với mọi việc nhưng trong lòng vẫn có chút không quen.

Kiếp trước, cô sinh ra ở thập niên 70 lúc này là thời điểm kế hoạch hóa gia đình vô cùng nghiêm khắc.

Ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, cô là con gái thứ ba, vừa sinh ra liền có số phận giống như nhị tỷ bị đem đi tặng cho người khác.

Ba năm sau, mẹ nuôi mang thai không thể chiếu cố cho cô nữa nên đem cô trả về.


Kết quả, mẹ ruột xem cô là đồ đen đủi, xui xẻo, động một chút là đánh chửi.

Bà ngoại liền đem cô theo bên người, nuôi cô lớn, tuy rằng tính tình bà cổ quái nhưng lại đem đến cho cô sự ấm áp trong cuộc sống này, lại cho cô đi học, tiếp thu tri thức, có giáo dục.

Cô yêu quý bà ngoại!
Cô thề sẽ đối xử thật tốt, hiếu thuận bà ngoại.

Đáng tiếc trời cao không chiều lòng người, khi cô đi học đại học, bà ngoại đột nhiên qua đời.

Cô lúc về nhà để chịu tang mới nghe mọi người nói bà ngoại là do mẹ và cậu làm cho tức chết.

Bà ngoại để lại căn nhà duy nhất cho cô khiến bọn họ tức giận.

Vì điều này, cô cùng người trong nhà hoàn toàn đoạt tuyệt thân tình, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Cô cũng từ đó tự mang lên mình một lớp vỏ bọc cứng rắn, ngày càng kiên cường tiến lên phía trước, không ai có thể khi dễ cô nhưng cô cũng nhận lại cho mình sự cô độc luôn luôn bao quanh.

Để cho bà ngoại trên trời có thể yên tâm, cô mỗi ngày ra sức kiếm tiền, làm cho cuộc sống của mình ngày càng phong phú và vui vẻ, cô phải có tiền đồ hơn bọn chị em khác của cô.

Cô kiếm tiền, giúp đỡ học sinh nghèo khó, mồ côi mua phòng, mua xe.

Gia đình chú cô đều là những người bạch nhãn lang, nói cô là đồ bất hiếu, trước kia đáng lẽ nên đem cô đi dìm chết ở trong bồn nước tiểu, vẫn luôn nguyền rủa cô chết không tử tế.

Cô càng muốn sống cho tốt.

Thế nhưng, không ngờ cô lại bị bệnh nan y, không có nhiều thời gian để sống tốt.

Cô nản lòng thoái chí, tuy biết mình sẽ chết nhưng cô không muốn đem phòng ở và tiền tiết kiệm để lại cho bọn họ liền đem tất cả đi quyên góp ra ngoài, sau đó tìm một chỗ lẳng lặng, bình yên mà chết.

Cô tình nguyện kiên cường mà cô độc, cũng không muốn bản thân phải hèn mọn đi cầu xin chút tình cảm ấm áp giả dối.

Chỉ là không nghĩ tới cô lại bị đèn treo rơi trúng, đồng thời bị trói buộc cùng với hệ thống xuyên không đến nơi đây, cũng không biết có phải là nơi chân thật hay chỉ là hư ảo thời không mà thôi.

Có lẽ chỉ là cô trước khi chết ảo tưởng, có lẽ là một giấc mộng, cũng mặc kệ như thế nào, cô giờ khắc này là chân thật.

Cô phải tồn tại và sống thật tốt, chân thành mà nồng nhiệt tồn tại.

Cho dù là một giấc mộng, cũng là một giấc mộng có cảm giác rõ ràng, không uổng công cuộc đời này.

Cô chống nạnh, hét một hơi, không khí mát mẻ, trong lành thấm vào ruột gan.

“Ta muốn ở chỗ này cắm rễ.


Ai ngờ ta khi dễ, cũng chưa môn nhi ——” ( câu này mình không hiểu lắm, ai hiểu có thể cho mình biết để sửa lại ạ, mình cảm ơn)
Cô không sợ làm một người vợ, nàng dâu ác độc, không sợ làm người đàn bà đanh đá, ai đối cô tốt, cô sẽ đối tốt lại gấp đôi; ai đối với cô tệ, cô tuyệt đối sẽ trả lại tệ hơn.

Nhân sinh trường trường đoản đoản bất quá vài thập niên, quá đến không thoải mái trăm năm không bằng búng tay gian, quá đến bừa bãi vui sướng, búng tay cũng có thể đương trăm năm.
Nhân sinh dù dài hay ngắn cũng không quá
Ta, là ta chúa tể nhân sinh, thà chết không cong.

Cô rơi lệ đầy mặt.

Hệ thống: “Ký chủ, tiểu 9 sẽ vĩnh viễn bồi người, thiên hoang địa lão, không rời không bỏ.”
Bởi vì bị tổn hại nghiêm trọng, công năng của nó không được đầy đủ, lúc này tựa như cái tiểu oa nhi ( một đứa trẻ), thập phần mà chọc người trìu mến, yêu thương.

Tuy rằng là hệ thống, lại chưa cho Lâm Uyển nhiệm vụ gì, cũng không cho cô được lợi ích gì, nhưng lại giống như một người bạn, người thân luôn ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua nỗi buồn để cô vui vẻ.

Lâm Uyển tuy rằng kiên cường, nhưng cô cũng tham luyến tình thân ấm áp, chính là vì như thế, cô đối Lục Chính Đình có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên ( người chung hoàn cảnh).

Cô cười rộ lên, lau đi nước mắt hai bên má, tự giễu nói: “Mới đến, thương cảm một lần rơi nước mắt từ biệt kiếp trước, về sau chúng ta liền phải nỗ lực bắt đầu cuộc sống mới.

1968, chúng ta tới rồi, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”
Hệ thống: “Chúng ta tới rồi, chuẩn bị nghênh đón chúng ta thay đổi đi! Xuất phát!”
Lâm Uyển dẫn theo ống quần ở trong bụi cỏ chạy như bay, thẳng đến ra một thân hãn, giống như bài rớt trong lòng nọc độc, thể xác và tinh thần một mảnh vui sướng.

“Ân nha ~~” hệ thống đột nhiên phát ra một tiếng tựa thoải mái lại tựa thống khổ rên // ngâm.

Lâm Uyển: “39 tiểu đáng thương, ngươi sao thế?”
Cái hệ thống này cũng được cho là có trí óc cực cao, bắt chước loài người đặc biệt rất giống, trừ bỏ không có thân thể, kỳ thật chính là nhân loại.

Hệ thống: “Tiểu tỷ tỷ, ta đột nhiên tìm được biện pháo chữa trị!”
Lâm Uyển cũng kích động lên, “Thật sự? Ta có thể làm cái gì?”
Hệ thống: “Thỉnh ngươi ngồi xổm xuống, rút một gốc cây thảo dược cho ta nghe nghe.”
Lâm Uyển cúi đầu nhìn xem, cô không hiểu thảo dược, bất quá ở nông thôn rất nhiều cỏ dại kỳ thật đều là thảo dược, cô tùy tay rút một cây xa tiền thảo đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

Hệ thống: “Chính là như vậy! Ta phát hiện ta có thể hấp thu dược tính trong thảo dược, thông qua đó tích tiểu thành đại, tới hệ thống chữa trị.”
Đương nhiên đây là nhiệm vụ dài lâu lại gian khổ.

Hệ thống nó là một trí tuệ nhân tạo phức tạo.

Nếu muốn dựa vào thảo dược ở địa cầu để chữa trị không dễ dàng như vậy.

Nhưng nó có thể nỗ lưch chữa trị một bộ phận trong đó, như vậy cũng đủ trợ giúp cho Lâm Uyển.

Có thể ở giữa vũ trụ rộng lớn trói định cùng với Lâm Uyển, làm nó rất quý trọng đoạn duyên phận này cùng với Lâm Uyển.

Vì để cho Lâm Uyển có thể sống sót, nó không tiếc hao phí năng lượng của chính mình giúp cô xuyên qua không gian, cũng nguyện ý nỗ lực chữa trị, cung cấp cho cô càng nhiều trợ giúp.

Lâm Uyển: “Ta đây đi bộ dã ngoại như vậy, ngươi có thể hấp thu không?”
Hệ thống: “Tiểu 9 quá yếu, hấp thu không được, yêu cầu ký chủ tự mình thu thập mới được.”
Lâm Uyển: “Thỏa, đào cỏ dại sao, cái này ta am hiểu.”
Nàng nhìn xem 39 hấp thu dược tính, cỏ dại y nguyên như cũ, dược tính đã không còn, nhưng cỏ dại vẫn còn hơi nước, có thể tiếp tục cho gia súc ăn.

“Ta đây liền đi nhiều hái một ít.” Lâm Uyển nói làm liền làm, tuy rằng không mang công cụ, nhưng nơi này bùn đất mềm xốp, đôi tay nhổ không cũng có thể.

Chờ nhổ được một đống, hệ thống nhắc nhở cô, “Ký chủ về nhà ăn cơm.”

Lâm Uyển cũng cảm thấy đói bụng, liền đem thảo dược thu thập một chút, chiết một cây mạn đằng bó lên đem về nhà.

Cô vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm Lục lão thái, chính hùng hùng hổ hổ, mắng Lâm Uyển lười biếng, mắng lão tam phế vật, mắng lão nhị ngoan cố, mắng đại tỷ mấy hôm không trở lại xem bà, dù sao chính là không mắng lão đại cùng nhị khuê nữ.

Bà vốn tưởng rằng Lâm Uyển lười nhác làm việc, chạy trốn, kết quả xem cô cõng một bó cỏ xanh trở về, lời chửi ác độc bên miệng liền nuốt xuống đi một nửa.

Lục lão đầu chờ nam nhân đã ăn cơm sáng đi bắt đầu làm việc, Lục đại tẩu cùng nhị tẩu cũng vội nhanh mấy miếng, dỗ hài tử, một bên khấu nút thắt một bên vội vã mà đi bắt đầu làm việc.

Lục lão thái hừ một tiếng, liếc mắt nhìn xéo Lâm Uyển một cái, “Về sau nhớ kỹ sớm một chút trở về, đừng chậm trễ bắt đầu làm việc.”
Lâm Uyển đem bó thảo dược không có dược tính ném một bên, “Đội trưởng nói đầu của con bị thương, sợ uốn ván, kêu con ở nhà nghỉ mấy ngày.”
Cô rửa tay vào nhà đi ăn cơm.

Lục lão thái vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Hắn cùng ngươi khách khí? Hắn cho ngươi nghỉ, hắn cho ngươi đồ ăn?”
Lâm Uyển không quản bà, lập tức vào nhà ăn cơm.

Khay cơm còn có một chén cháo thô, đen tuyền nhìn liền không muốn ăn.

Bất quá Lâm Uyển đói bụng, hơn nữa cô đã quyết định cắm rễ nơi này, tự nhiên sẽ không bắt bẻ.

Tóm lại là lòng có bất mãn, một bên uống một bên nhớ qua các loại mỹ thực đã ăn kiếp trước, âm thầm thề nhất định phải phân gia, sau đó mỗi ngày làm đồ ăn thật ngon.

Xuyến xuyến nhi a, cay rát hương nồi a, dê nướng nguyên con a, toan canh phì ngưu a, bún ốc a, thượng trăm loại mặt a, các loại các loại mỹ thực a, từng cái bài đội ăn!!!
Vừa nghĩ Lâm Uyển đã ăn xong cơm sáng.

Vừa nhấc mắt, cô phát hiện mấy cái đứa trẻ nhìn cô cười.

Lâm Uyển căn cứ vào ký ức cùng cốt truyện lại một lần, nhà Lục đại ca có bốn hài tử, đại nhi tử Lục Minh Thiện 9 tuổi đang học tiểu học, đại khuê nữ Lục Bão Nhi 7 tuổi ở nhà trông em, nhi tử Lục Minh Lương 5 tuổi là cái tiểu nghịch ngợm, khuê nữ Khiếm Nhi 3 tuổi.

Nhà Lục nhị ca có hai hài tử, khuê nữ Quải Nhi, năm tuổi.

Nhi tử Lục Minh Thụy 2 tuổi, hiện tại còn ở ăn nãi.

Tên khuê nữ có nghĩa là gì? Tất cả đều là kiệt tác của Lục lão thái!
“Tam thúc đâu?” Lâm Uyển hỏi mấy đứa nhỏ.

Lục Minh Lương cướp trả lời: “Tam thúc đi đại đội kiếm công điểm.”
Lâm Uyển gật gật đầu: “Tam thúc hảo bổng a, là người tài giỏi nhất ở nhà ta.”
Lục Bão Nhi lập tức nói: “Mẹ nói tứ thúc là lợi hại nhất.”
Lục Chính Kỳ cùng muội muội Lục Tâm Liên là tâm can bảo bối trong lòng lão thái thái, lão đại cùng nhị khuê nữ có thể làm chủ sự tình, có chức danh không kém, tiểu bối nhi, đại tôn tử, đại cháu gái đến bà ưu ái.

Mặt khác sao, cơ bản chính là cỏ rác, chỉ là dùng để làm công cụ dưỡng lão cho bà ta mà thôi.

Lâm Uyển nhìn Bão Nhi một cái, nhàn nhạt nói: “Lục Chính Kỳ là không đảm đương việc trong nhà, là cẩu nam nhân!”
Lục lão thái nghe được lời này lập tức nổi giận, nổi giận đùng đùng tiến vào, “Ngươi sao có thể nói xấu tứ thúc trước mặt hài tử, đây không phải dạy hư trẻ nhỏ?”
Lâm Uyển không để ý tới bà, rửa chén xong liền lấy sọt, cái xẻng tiếp tục đi đào thảo dược.

Lục lão thái phía sau đuổi theo kêu: “Ngươi điếc hay sao, có gia giáo hay không; đi ra ngoài, đi về cũng không báo cho ta một tiếng!”
Lâm Uyển khinh miệt nói: “ Mẹ đây là muốn làm đại thủ trưởng? Đi đâu cũng phải xin chỉ thị? Nếu mẹ không sợ bị kéo đi dạo phố // đấu tạp đầu chó, con đây liền đi tới chỗ loa lớn cho mẹ thét to, để toàn thôn tới xin chỉ thị hội báo!”
_____________
@mantinh 15/09/21
Chúc mọi người có một ngày mới tốt lành!
Mình mới chỉ tập tành edit tay nghề còn yếu kém mong mọi người có thể thông cảm ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui