Trần Trung Hoa thấy vậy cười cười, theo thời tiết ấm áp cỏ cây tươi tốt, đồ ăn trên núi dần dần nhiều hơn, cho dù nấu rau dại ăn cũng không đói chết người, khu nhà thanh niên trí thức cuối cùng cũng sống qua một năm.
Nhóm nam thanh niên trí thức rất nhanh đã ăn xong, có người đi trên mảnh đất nhỏ trồng rau trong sân nhổ cỏ tưới nước, cây giống lớn lên cao cao.
Khoai tây Giang Thu Nguyệt thử trồng trước đó sau một trận mưa xuân xuất hiện mầm nhỏ, hiện giờ từng hàng đón gió.
Đồng dạng cũng có cỏ dại lộn xộn sau khi nam Thanh niên trí thức ở cẩn thận từng li từng tí nhổ đi.
Giang Thu Nguyệt trồng xuống thì mặc kệ, từ sau khi sống được mọc mầm bọn họ so với cô còn vui vẻ hơn, một đám thay phiên đi hầu hạ, so với làm việc như rùa bò ở trên đồng ngoài thì dụng tâm hơn nhiều.
Triệu Mỹ Lệ ăn cơm đều là do Lý Vĩnh Hồng bưng vào, ngồi trên giường ăn sủi cảo.
Phần rau dại thì đụng cũng không đụng, xem như phần thưởng cô ta cho Lý Vĩnh Hồng.
Giang Thu Nguyệt yên lặng nhìn không lên tiếng, sủi cảo trong miệng cảm giác so với bánh bao trứng gà mà bà Giang chuẩn bị trên xe lửa thơm hơn nhiều.
Có lẽ do nấm tươi?Cơm nước xong, Lâm Văn Thanh đặt chén đũa xuống, lau miệng ra cửa, phỏng chừng lại đi tìm Cao Vân Mai.
Triệu Mỹ Lệ đang ăn một ngụm nhỏ bánh gạo, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng nhã nhặn tiêu sái của Lâm Văn Thanh, bắt đầu hỏi thăm Giang Thu Nguyệt.
Đại khái cô ta biết hai người cùng một lúc cùng một nơi đến, còn tưởng rằng cô và Lâm Văn Thanh quen biết.
Nam Thanh niên trí thức lúc đầu có lẽ cũng cho rằng như vậy, nhưng sau khi đến nơi, hai người lén lút nói chuyện rất ít, quan hệ giống với những người khác, cho nên dần dần đều phát hiện bọn họ thật ra không quen biết.
Giang Thu Nguyệt đã nói rõ với Lưu Ái Anh, hai người chỉ là mặt mũi tình cảm ngẫu nhiên gặp được trên tàu.
Chỉ có Lý Vĩnh Hồng không biết tình huống chân thật, tự cho là đúng tiết lộ tin tức cho Triệu Mỹ Lệ.
"Tôi và anh ta không quen biết, chỉ biết anh ta cũng từ Bắc Kinh tới, tay to chân to vung tiền không tiếc, không biết sống qua ngày.
" Giang Thu Nguyệt uống một ngụm canh sủi cảo, tươi cười trả lời.
Lý Vĩnh Hồng ngồi dưới đầu giường gần lò sưởi, nghe vậy ánh mắt sáng ngời.
Triệu Mỹ Lệ chớp chớp mắt, quay lại với ý cười dịu dàng, thật ra trong mắt sáng ngời sựu khinh bỉ, kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy.
Cô ta không phải khinh bỉ Lâm Văn Thanh, mà là ánh mắt Giang Thu Nguyệt.
Cho rằng Giang Thu Nguyệt tuy rằng từ Bắc Kinh đến, nhưng phỏng chừng điều kiện gia đình không tốt, ánh mắt thiển cận, không nhìn ra Lâm Văn Thanh khí chất toàn thân phú quý Nhà giàu mới có thể nuôi ra.
Dân chúng bình dân, Triệu Mỹ Lệ khinh thường kết giao.
Ví dụ như Lưu Ái Anh và Giang Thu Nguyệt.
Về phần Triệu Hướng Đông, Lý Vĩnh Hồng, nói là bạn bè đồng chí, chi bằng nói là tôi tớ mà cô ta đã quen sử dụng.
Nếu Giang Thu Nguyệt nghe được luận điệu của cô ta, phỏng chừng sẽ hỏi: Liễu Hòa Bình cũng là dân chúng bình thường, cô còn không phải là luôn muốn tiến lên sao?Loại người này chính là người theo chủ nghĩa lợi ích cao cao tại thượng, một khi người bên cạnh xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ lập tức phân rõ giới hạn, đối xử lạnh lùng.
Lý Vĩnh Hồng sau đó xảy ra chuyện, đã xác minh cho việc này.
Mắt thấy từ chỗ Giang Thu Nguyệt không hỏi thăm ra gì, Triệu Mỹ Lệ quay đầu tiếp tục thản nhiên ăn bánh uống trà.
Tựa như cô ta không phải ngồi ở giường đất, mà là phòng trà tinh xảo.
Giang Thu Nguyệt giơ chén lên che đi khóe miệng co giật.
Chút trà mạt có cần phải làm như long tỉnh Tây Hồ không? Lại nói cô dường như còn có trà Long Tỉnh hàng thật, còn có cả tơ lụa.
Buổi chiều, Lý Vĩnh Hồng ngồi ở cửa tây khâu quần áo, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sân, đáng tiếc Lâm Văn Thanh ở bên ngoài chơi không đến giờ cơm không trở về.
Cô ta tặc tâm tuy có nhưng can đảm thì không, từ lần trước Giang Thu Nguyệt đi cung tiêu xã về đã phát hiện, thấy cô ta muốn từ trên tay Cao Vân Mai vụng trộm cướp người.
Chẳng qua, đại khái cô ta không có cơ hội gì.
Một lát sau, Lý Vĩnh Hồng may quần áo xong, trái chuyển phải dịch ngồi không yên, đứng dậy cầm một chiếc giỏ lặng lẽ ra cửa.
Nam thanh niên trí thức đều ở đông phòng nghỉ ngơi nằm nghỉ vững như núi, có thể bất động thì bất động, tiết kiệm sức lực và lương thực.
Lúc Lý Vĩnh Hồng đi không lên tiếng, Trần Trung Hoa không phát hiện cô ta ra ngoài, chứ đừng nói chi là sắp xếp nam thanh niên trí thức đi cùng.
Triệu Mỹ Lệ khẳng định có phát hiện, nhưng tiểu thư nũng nịu vẫn luôn được người ta bảo vệ rất tốt làm sao biết được hiện thực hắc ám.
Chỉ là ra cửa mà thôi, chắc cầm giỏ đi hái rau dại, có thể xảy ra chuyện gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...