Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Yêu Kiều Của Tháo Hán


Tống Sơ Trừng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông lái xe một hồi, trong lòng cũng rộng mở trong sáng, rối rắm cái gì chứ?
Có thể kết tự nhiên cũng có thể ly, nếu là sau khi ở chung, tính cách thật sự không hợp, chính là có hài tử, vẫn có thể đi cha lưu con không phải sao?
Nghĩ đến sau này, nếu thật sự không hợp với người đàn ông trước mắt, vậy mình mang theo một cái bánh bao nhỏ tinh xảo, lại một cước đá văng người đàn ông trước mắt cũng có thể có.

Tâm tình cũng vui vẻ lên, người cũng có tinh thần, ý cười trong ánh mắt đó là giấu cũng giấu không được.

Tô Mộ Thương nhìn cô gái cười không có ý tốt kia, không biết vì sao?
Hắn luôn cảm giác trong lòng có chút lông mao.

Thấy cô lại quan sát cảnh sắc bên ngoài, khóe miệng anh cũng hiện lên nụ cười, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Tô Mộ Thương, chúng ta đi chụp ảnh lưu kỷ niệm đi! "Cô đưa tay chỉ vào tiệm chụp ảnh cách đó không xa.

Tô Mộ Thương gật gật đầu, sau khi dừng xe xong, hai người liền đi vào.


Tiệm chụp ảnh này cũng sẽ không quá đơn sơ, khắp nơi đều lộ ra hơi thở của thời đại này.

Ông chủ tiệm chụp ảnh còn rất trẻ, nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ cũng vô cùng tích cực, bộ dạng đẹp mắt, chụp ra cũng đẹp mắt.

Ông chủ tiệm chụp ảnh trong lòng lắc đầu, nếu không phải quân trang trên người đàn ông, ông ta đều muốn nói chuyện với bọn họ một chút, chờ chụp xong có thể để cho ông ta giặt một tấm đặt ở cửa triển lãm hay không.

Bất quá hắn cũng là biết, quân nhân ảnh chụp không thích hợp bày ở cửa hàng cửa, cho nên này lão bản chỉ có thể chính mình ở trong lòng ngẫm lại.

Hai người chọn chính là ảnh chụp màu sắc rực rỡ, Tống Sơ Trừng thấy Tô Mộ Thương cũng ngồi nghiêm chỉnh, đứng cũng đứng thẳng tắp, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, trên mặt cũng không có một chút biểu tình, thật sự là không thú vị.

Tống Sơ Trừng bĩu môi, nhìn ông chủ tiệm chụp ảnh rồi quay đầu nhìn Tô Mộ Thương.

Tô Mộ Thương: "! " Hắn bị nhìn đến trong lòng lông mao, sờ sờ mũi nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?
ngươi ngồi trước đi, ta đi thương lượng với ông chủ kia.

"Tống Sơ Trừng dứt lời liền đi qua.


Bản thân ông chủ tiệm chụp ảnh tuổi tác không lớn, hắn không giống ba hắn già ngoan cố như vậy, thấy khách nhân người ta có yêu cầu, cũng không nói thêm gì.

Người ta nói như thế nào hắn liền làm như thế đó, hôm nay nếu là cha hắn ở đây, cái này đơn làm ăn khẳng định làm không được.

Tống Sơ Trừng vui vẻ trở về, đứng bên cạnh Tô Mộ Thương, vỗ vỗ bả vai anh.

Ngay khi anh ngẩng đầu nhìn cô, Tống Sơ Trừng cúi đầu cho anh một nụ cười sáng lạn.

"Rắc" một tiếng, vừa vặn bắt được.

Ngay cả mười tấm cũng là như vậy, Tống Sơ Trừng nói như thế nào, Tô Mộ Thương liền làm như thế đó.

Trong lòng Tống Sơ Trừng cũng thoải mái, biết cô thích, đàn ông dù không thích cũng nguyện ý phối hợp với cô, cũng không thấy anh bực bội hay mặt đen.

Bất quá, chính nàng cũng là phi thường thức thời, nàng biết thích mà có thể dừng.

Tống Sơ Trừng cảm thấy hai người vừa mới bắt đầu ở chung, tính cách của mình như thế nào, vẫn biểu lộ ra rất rõ ràng.

Nếu như ngay từ đầu đều không tiếp nhận được tính cách của mình, vậy chờ sau khi có con, chuyện trong nhà, chuyện của con, lông gà đầy đất, làm sao còn có thể sống tiếp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận