Lục Vệ Quốc đã nghỉ ngơi xong rồi, ngẫm lại cũng đúng, dù sao quần áo anh đều ướt nên dứt khoát cởi ra.
Không nghĩ tới anh đổi xong quần áo quay người lại, nữ chủ đã không thấy tăm hơi.
Mất công anh khi thay quần áo còn chần chờ một chút muốn hay không tránh đi.
Một phút, hai phút…… Cho đến bảy tám phút sau, Lý Tĩnh từ bên ngoài chạy vào, vội vàng đóng cửa lại sau đó tựa vào cửa thở hổn hển một hồi lâu.
Lúc Lục Vệ Quốc hít vào, sắc mặt liền thay đổi……
Đây là cái mùi kì quái gì vậy.
Lý Tĩnh trên mặt mang theo tươi cười, đi khập khiễng lại gần hỏi: “Vệ Quốc, anh còn ngửi được mùi bánh bao không?”
Lục Vệ Quốc sắc mặt cứng đờ, khi cô lại gần một chút, anh cơ bản đã xác định được đây là mùi gì.
“Em! ”
“Vệ Quốc, có phải hay không không có mùi nữa rồi, em cố ý đi nhà xí ngồi xổm một hồi lâu.
”
Lý Tĩnh không hiểu rối rắm của anh vẫn đang chờ mong anh trả lời.
Lục Vệ Quốc: “……”
Đối mặt với ánh mắt long lanh của cô, Lục Vệ Quốc máy móc gật gật đầu, trong lòng lại cảm thấy thật là đáng sợ.
Lý Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ là ăn no rồi lời nói đều nhiều hơn so với thường ngày.
“Đợi lát nữa sau khi chúng ta rời khỏi đây liền đem cửa đóng lại, đỡ phải mấy người trong nhà kia ngửi thấy.
”
Thời điểm nói lời này, cô thật cẩn thận mà liếc nhìn sắc mặt của chồng mình.
Lục Vệ Quốc lại lần nữa gật đầu, vẫn đang nghĩ cô là như thế nào chịu được mùi của nhà xí.
Ngày thường đi WC anh ngồi xổm trong đó hai phút liền không nhịn được nữa.
Nhà vệ sinh chỉ được vây bằng tường đất, bên trong đào một cái hố, kê thêm hai tấm ván gỗ để ngồi, mùi vị thực sự rất nặng.
Có lẽ mua bánh bao thịt quá thơm cũng là một sai lầm……
Trong viện mơ hồ truyền đến tiếng vang, thời điểm Lý Tĩnh ăn no liền mở thắt lưng trên eo ra, hiện tại trong bụng vừa no vừa ấm áp.
Cô lại bớt thời giờ mở cửa sổ nhìn thái dương bên ngoài chậm rãi dâng lên, trong mắt hàng năm vãn luôn lộ ra mỏi mệt bất kham nay xuất hiện vui sướng thuộc về tuổi này.
……
Hôm nay buổi sáng đến con dâu thứ ba nấu cơm.
Tôn Thu Nguyệt vừa lười lại thích ăn, đến giờ còn không có nấu.
Vương Xuân Hoa nổi giận đùng đùng gõ vang lên cửa phòng con trai thứ ba, hùng hùng hổ hổ hỏi cô ta có phải hay không muốn người một nhà đói chết.
Tôn Thu Nguyệt chậm rì rì từ trong phòng đi ra, cực kỳ không tình nguyện kéo dài bước chân vào phòng bếp.
Người một nhà buổi sáng khoảng 7 giờ mới có cơm để ăn.
Lý Tĩnh vì tránh cho người khác hoài nghi, dựa gần cái bàn ngồi xuống.
Lượng cơm thuộc về cô, cô cũng không nghĩ để mấy người chị em dâu kia chiếm không lợi ích.
Vương Xuân Hoa chia cơm xong thì ý bảo cả nhà có thể bắt đầu ăn.
Nhìn chằm chằm rau dại trong chén, Lý Tĩnh ăn chậm rì rì, may là trước kia cô cũng ăn như vậy sẽ không bị người hoài nghi.
Tôn Thu Nguyệt ngồi ở bên cạnh cô, bỗng nhiên dùng sức ngửi ngửi rồi bịt mũi hỏi cô,
“Chị có ngửi được mùi gì không?”
Lý Tĩnh thân mình căng thẳng, dường như không có việc gì mà nói:
“Không có.
”
Tôn Thu Nguyệt dùng sức bịt mũi.
“Mẹ, nhà xí lại thối rồi.
”
Lý Tĩnh toàn thân thả lỏng lại.
Lục Vệ Quốc khó hiểu cảm thấy buồn cười, trí tuệ đúng là ở khắp mọi nơi.
Chẳng qua lúc đang ăn, Lục Vệ Quốc cảm giác có người đem tầm mắt khóa ở trên người anh.
Vừa nhấc đầu, chỉ thấy bà Lục cùng con thứ ba đang nói thầm cái gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình.
Lục Vệ Quốc nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Vương Xuân Hoa bực bội một hồi lâu, bà ta ăn sạch sẽ bát cơm rồi đặt bát xuống, đôi mắt híp lại lạnh giọng hỏi:
“Vợ chồng thằng hai, hai đứa mày vết thương đều khỏi rồi đúng không?”
Bà ta nói như vậy cũng là có nguyên do, lần trước Lục Vệ Quốc không phải là lấy cớ bị thương lừa gạt bà ta sao?
Gương mặt dài của Vương Xuân Hoa nhìn càng cay nghiệt hơn.
Lục Vệ Quốc có chút hiểu rõ nhìn về phía Lục Vệ Tinh, hắn ta đang học theo vợ mình ăn trộm miếng cơm của con trai, đắc ý chép miệng, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...