Bà ta dứt khoát liền không giả bộ nữa, đương nhiên nói:
“Hai ngày này con chậm trễ nhiều công việc như vậy, vừa lúc em trai con mấy ngày nay thân thể không thoải mái, công việc đại đội trưởng Lưu phân xuống dưới còn không làm, mười công điểm không thể lãng phí nên con hiện tại nhanh chóng đi thay em trai làm còn kịp.
Còn có cô, đã trở lại liền nhanh đi làm việc đi, tôi xem bộ dáng của cô cũng không giống như có việc gì.
”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa dừng ở trên đùi bị thương của cô, một đôi mắt đánh giá hiện lên tia tính kế, hận không thể ngay lập tức đuổi bọn họ đi ra ngoài làm việc.
Vốn dĩ Lý Tĩnh chính là được Lục Vệ Quốc đỡ mới có thể ngồi xuống, nghe được lời này, tay cô đang nắm lấy tay chồng mình bỗng dưng siết chặt, sắc mặt trắng bệch.
Cánh tay chồng cô so với nhánh củi nhóm lửa trong phòng bếp còn gầy hơn, là do làm việc quá mệt!
“Chú ba đi đâu?”
Lục Vệ Quốc không có lập tức đồng ý.
Anh ngốc mới có thể hỏi cũng không hỏi liền đáp ứng.
Lý Tĩnh nhìn về phía chồng mình, đối với việc anh không có lập tức đáp ứng vừa nghi hoặc vừa vui mừng.
Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ, Lục Vệ Quốc thật muốn đào đầu óc của Vương Xuân Hoa ra nhìn xem bà ta suy nghĩ cái gì.
Đối đãi nguyên thân liền không giống như là con ruột.
Lục Vệ Quốc không biết chính là anh đã tiếp cận được chân tướng.
Vương Xuân Hoa cả người cứng ngắc, tròng mắt đều mau trừng lớn.
“Vệ Quốc, con hỏi cái này để làm gì?”
Con thứ ba đi làm gì, chân mọc ở trên người hắn người làm mẹ như bà ta làm sao mà biết được.
Không cần bà ta nói, Lục Vệ Quốc trong lòng đều hiểu được rõ ràng, người em trai này của nguyên thân thích nhất làm chuyện lén lút, việc gọi là lén lút chính là cùng hồ bằng cẩu hữu của hắn ta đánh bài uống rượu, không chơi tận hứng tuyệt không trở về.
Vương Xuân Hoa cảm giác chính mình bị nhìn thấu, bà ta dứt khoát bất chấp tất cả, có chút thẹn quá thành giận nói:
“Mày hỏi nhiều như vậy làm gì, tao liền hỏi mày, ở đó có mười công điểm rốt cuộc có đi làm hay không!”
Thái độ của Lục Vệ Quốc đã chọc giận Vương Xuân Hoa, tính tình bà ta từ trước đến nay chính là nói một không hai.
Được a, khẳng định lại là con dâu thứ hai nói gì đó.
Ánh mắt bà ta dừng ở trên người Lý Tĩnh giống như là muốn ăn thịt người.
Lục Vệ Quốc không dấu vết chắn trước người cô, cự tuyệt nói.
“Cánh tay con cũng bị thương, làm không được những công việc đó.
”
Lý Tĩnh vừa nghe liền hoảng sợ nắm chặt cánh tay anh, lại như bị điện giật nhanh chóng buông ra, sợ làm cho anh bị thương thêm.
Vương Xuân Hoa khó có thể tin.
“Lục Vệ Quốc, mày sao lại biến thành như vậy, hiện tại đều học được lừa gạt mẹ mình.
”
Lục Vệ Quốc nghĩ thầm, nếu là hiện tại người bị thương là con trai cả hoặc là con thứ ba, Vương Xuân Hoa đã sớm đau lòng mà kêu ai u ai u rồi.
“Tôi mệt rồi, mẹ đi ra ngoài trước đi, công việc của chú ba tôi sẽ không đi làm.
”
Lục Vệ Quốc hiện tại nói chuyện đều lười.
“Lục Vệ Quốc!”
Vô luận Vương Xuân Hoa nói cái gì Lục Vệ Quốc đều không thèm để ý, anh dùng sức xoa cánh tay.
Vương Xuân Hoa chửi rủa đóng sầm cửa mà đi ra ngoài tìm cháu trai, cháu gái ngoan của bà ta.
……
Lý Tĩnh là thật sự đem lời nói vừa rồi của anh đặt ở trong lòng, vẻ mặt cô sốt ruột di chuyển qua nói:
“Vệ Quốc, anh bị thương thế nào?”
Lục Vệ Quốc đối diện với đôi mắt trong suốt sạch sẽ của nữ chủ không biết nên giải thích ra sao.
Anh đành phải nói, chính mình vài ngày trước đó làm việc quá sức khiến cho cánh tay không dùng lực được.
Lý Tĩnh vừa nghe lập tức liền tin, rốt cuộc thời điểm tháng bảy tháng tám anh thay em trai làm việc một hồi, đang làm dở thì bị cảm nắng hôn mê, vẫn là người khác đem anh nâng trở về.
Lý Tĩnh xoa xoa khóe mắt, không phải lần đầu tiên cô cảm thấy mẹ chồng bất công, đồng dạng là con trai vì cái gì lại thiên vị hai người kia như vậy.
Lục Vệ Quốc nếu là biết ý nghĩ của nữ chủ khẳng định sẽ an ủi cô nói thế giới của cực phẩm không có vì cái gì, bằng không bọn họ liền thẹn với hai chữ cực phẩm.
Không nghe được trong sân có âm thanh gì, dự đoán Vương Xuân Hoa đã rời đi.
Lục Vệ Quốc mới dám đem trứng gà cùng mười ba đồng dư lại giấu ở trong túi lấy ra.
Anh bỗng nhiên ý thức được trừ bỏ mười ba đồng tiền cùng hai quả trứng gà này, tài sản của anh vẫn là âm.
Bảo Vương Xuân Hoa trả tiền là không có khả năng, không thấy về nhà một hồi mà nhắc cũng chưa nhắc đến sao?
Lục Vệ Quốc lần đầu tiên cảm thấy có chút vô ngữ.
Nghĩ đến anh trước kia có một tấm thẻ đen ở trong tay, người phía trên thường hay chuyển tiền vào trong thẻ lấy vật chất để cổ vũ, anh thật sự không biết bần cùng là cái gì.
Bây giờ làm sao để no bụng cũng đủ làm anh sầu não.
Còn có phòng ở rách nát này luôn có mùi ẩm mốc, người làm sao có thể để ở a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...