Xe bò nghiêng ngả lão đảo đi trên đường, người đánh xe vẫn là Vương Ái Quân như ngày hôm qua.
Tới cửa thôn vừa lúc gặp mọi người đi làm, một đoàn người mang theo nông cụ hướng tới trong ruộng.
Vương Ái Quân ngừng xe lại.
“Vệ Quốc, tới rồi.
”
Đường phía trước vừa nhỏ vừa hẹp không dễ đi, xe bò cũng chỉ có thể chạy tới nơi này.
Một đường quan sát đến đây, Lục Vệ Quốc nội tâm một mảnh phức tạp, anh nhảy xuống xe trước rồi khách khí mà chân thành nói cảm ơn.
Vương Ái Quân phất tay, nói không cần khách khí.
“Cậu vẫn là nhanh mang em dâu trở về nghỉ ngơi đi, cũng đi một đường xóc nảy rồi.
”
Lý Tĩnh muốn tự mình đi xuống lại bị Lục Vệ Quốc ngăn cản, anh đỡ cô xuống dưới rồi nói với Vươnh Ái Quân: “Được, hai ngày này làm chậm trễ không ít công việc của cậu, cậu có việc thì nhanh đi làm đi.
”
Lời này rất hợp ý của Vương Ái Quân, hắn ta cười cười rồi vội vàng đánh xe chạy nhanh đi.
Lục Vệ Quốc thả lỏng cánh tay cứng đờ đang ôm lấy nữ chủ, trạng thái hiện giờ của cô là không có khả năng tự đi đường, anh dứt khoát ngồi xổm xuống.
“Em lên đây đi.
”
Cõng không có thân mật bằng ôm, Lục Vệ Quốc rối rắm một hồi liền quyết định.
Hiện giờ dáng người của Lục Vệ Quốc so với thanh niên cùng lứa tuổi ở niên đại này cũng được tính là rất cao, ngang với anh của kiếp trước, khoảng 1m85.
Nhưng do không được ăn uống đầy đủ nên cả người cực kỳ gầy, trông giống như cây cột.
Hơn nữa, hàng năm nguyên chủ làm việc giống như không muốn mạng nên lưng có chút cong, thoạt nhìn hơi già hơn so với bạn cùng lứa.
Lý Tĩnh cúi đầu thấy bả vai thon gầy của anh, hốc mắt bỗng dưng đỏ một vòng, lúc trước cô gả cho người đàn ông này cũng bởi vì anh là người thật thành, sau khi kết hôn cũng thương cô.
Trừ bỏ……
Lý Tĩnh xua đi chua xót vừa xuất hiện, ngoan ngoãn mà nằm sấp lên.
Cho dù lúc trước đã bế cô một lần, bây giờ cõng cô trêm lưng đứng dậy Lục Vệ Quốc vẫn có chút hốt hoảng, thật nhẹ, giống như là đứa bé nhỏ gầy.
Lý Tĩnh ghé vào trên lưng anh, nghĩ thầm, có thể hưởng thụ nhiều một chút liền một chút đi, đợi lát nữa trở về mẹ chồng nói nhiều thêm hai câu, khả năng anh liền sợ.
Cánh tay đang ôm cổ có xu thế siết càng chặt, khiến cho Lục Vệ Quốc đang một lòng chú ý đường dưới chân thiếu chút nữa hít thở không thông.
Lục gia cách cửa thôn có chút xa, bên này cửa thôn là thuộc về đại đội khác quản.
Trên đường cũng không gặp mấy người quen biết, phải nói là nguyên thân nhiều năm như vậy một lòng đều tập trung làm việc, cho dù gặp phải cũng là cúi đầu đi qua, nếu có người nghĩ muốn lamg quen với hắn cũng không có biện pháp.
Trong đồng ruộng lúa non đang ra đòng, mắt thường có thể thấy được những bông lúa xanh mượt còn chưa no đủ, gió thổi qua lắc lư lay động.
Sau khi đi qua đường nhỏ trong thôn, ống quần rách nát của Lục Vệ Quốc lại bị sương sớm làm ướt hơn phân nửa.
Lý Tĩnh có khả năng nhận thấy được tay mình siết hơi chặt thoáng buông lỏng ra một chút.
Còn chưa tới cửa nhà, Lý Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh.
“Vệ Quốc, để em xuống dưới đi thôi.
”
Cô vẫn có chút phiền não, vạn nhất mẹ chồng thấy lại muốn mắng chửi người.
Đáy lòng cô không muốn anh bị khó xử khi kẹp ở bên trong.
Lục Vệ Quốc bước chân không ngừng, môi mím lại, mồ hôi chảy ra nơi thái dương, nghe xong nữ chủ nói nhưng anh vẫn không thả người xuống dưới.
Giữa hai người ở chung mà một bên chỉ biết thỏa hiệp, một bên chỉ biết đòi hỏi thì cũng khó trách ở chung không tốt.
Coi như là vì tốt cho chồng cô cũng không thể như vậy.
Bất quá nguyên thân lại không phải là không có sai.
Xem ra nếu anh muốn cho nữ chủ trải qua cuộc sống tốt một chút, để cho chính mình không phải áy náy thì gánh nặng mà đường xa a.
Lúc này bỗng nhiên trong đầu Lục Vệ Quốc chợt nhớ đến lời thấy bói nói về việc nhân duyên, anh lắc lắc đầu nhanh chóng dừng lại suy nghĩ.
Từ xa nhìn cửa nhà càng ngày càng gần, thấy anh còn không có buông cô xuống, Lý Tĩnh bắt đầu nóng nảy.
“Vệ Quốc!”
Vừa vặn nơi xa cũng có một tiếng hét lớn.
“Lục Vệ Quốc, mày còn dám trở về!”
Bà Lục đang gánh cái sọt bên trong là cứt trâu vừa nhặt, một tiếng hét lớn này khiến cho mấy cái chị em dâu vừa ra cửa quay sang nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...