Vu Hiểu Lan đi vào trong sân, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ngó xung quanh, trên mặt mang theo một tia ghen tị sâu sắc.
Cố Minh Thành là một con sói mắt trắng, cha ruột của anh ấy vẫn sống trong một căn nhà cũ nát nhưng anh ấy không sẵn lòng bỏ tiền ra xây nhà cho cha mình mà lại xây một ngôi nhà lợp ngói, lót gạch khang trang cho vợ và em gái ở.
Hồi đó bà ta làm ầm ĩ chuyện xây nhà này, thậm chí còn đi tìm bí thư công xã.
Làm gì có chuyện con trai lại xây nhà lớn cho mình mà không cho cha già ở, ngược lại để cha mình sống trong căn nhà rách nát tồi tàn, Cố Minh Thành thật sự bất hiếu.
Đáng tiếc bí thư là kẻ nịnh bợ, thiên vị Cố Minh Thành, anh cả Cố cũng vô dụng, tức giận dẫn bà ta đi, cấm bà ta gây thêm rắc rối.
Nhiều năm qua, mỗi lần đi ngang qua ngôi nhà của con riêng ở, bà ta không khỏi ghen ghét.
Sẽ tốt biết bao nếu ngôi nhà này dành cho họ ở?Thật ra lúc đó bà ta cũng muốn lùi lại một bước, cùng lắm thì họ có thể dọn về ở chung, rõ ràng là một gia đình, thân là anh cả, không phải Cố Minh Thành nên chăm sóc cha và em gái em trai sao?Không ngờ Cố Minh Thành lại từ chối, khẳng định gia đình đã tách ra riêng, anh ấy không sống chung, anh ấy cũng nói rõ thân là anh cả, anh ấy không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng các anh em.
Khi nghĩ đến đây, Vu Hiểu Lan tức nghiến răng.
Cố Minh Nguyệt thì không tính, dù sao cô ta cũng không phải là máu mủ của nhà họ Cố, nhưng Cố Minh Huy và Cố Minh Thành đều là anh em cùng cha, tại sao không cho em trai sống chung?Rõ ràng Cố Minh Thành coi thường người mẹ kế này, cũng không quan tâm đến Cố Minh Huy - con của bà ta.
Vu Hiểu Lan đi tới sảnh chính, nhìn thấy Cố Di Gia yếu ớt đang ngồi ở đó uống nước, lập tức tức giận.
Đồ bệnh tật này, nếu muốn chết thì hãy chết thật nhanh đi, đừng sống ở đó tạo thêm gánh nặng cho người khác.
Không có cô, mỗi tháng Cố Minh Thành sẽ không phải tốn nhiều tiền cho việc chữa bệnh, thuốc men, thực phẩm bổ sung cho cô, nếu số tiền này đưa cho họ, gia đình họ không những có được một ngôi nhà lớn xây bằng gạch mà vài bữa còn được ăn thịt.
Cố Di Gia ngước mắt lên, thờ ơ nhìn qua.
Ngoài mặt Vu Hiểu Lan cười nhưng trong không cười nói: "Gia Gia này, sức khỏe của con sao rồi?""Không tốt lắm.
" Mặt Cố Di Gia không có biểu cảm gì nói: "Con thấy đầu choáng váng, buồn nôn, luôn muốn ngất đi nhưng lại không thể chết được.
"Vu Hiểu Lan cứng họng, kinh ngạc nhìn cô, từ khi nào con nhóc chết tiệt này lại trở nên mồm mép như vậy?Bà ta lại nhìn sắc mặt Cố Di Gia, dường như vẫn giống như thường ngày, trong lòng thấy rất thất vọng.
Mấy ngày trước, cháu trai nhà mẹ đẻ bà ta lấy vợ, bà ta và anh cả Cố đưa con trai út về nhà mẹ đẻ giúp đỡ nên không biết Cố Di Gia nhập viện vì say nắng.
Cho đến tối qua trở về, bà ta mới vừa nghe nói về chuyện này.
Khi nghe hàng xóm bên cạnh nói rằng cô con riêng này trông như sắp chết, mọi người sợ hãi đến mức vội vàng chạy đến bí thư mượn xe đưa cô đến bệnh viện, Vu Hiểu Lan thiếu chút nữa mừng gần chết.
Nếu đồ bệnh tật này chết, mọi người sẽ vui mừng.
Đáng tiếc, sức sống của ma bệnh này rất ngoan cường, xem ra cô vẫn có thể sống tiếp.
Trong lòng bà ta thất vọng, vô thức biểu hiện ra mặt một chút.
Nếu không phải cha cô - anh cả Cố - kêu bà ta đến xem thử, bà ta hoàn toàn không muốn tới, nhìn dáng vẻ cô con riêng ốm yếu bệnh tật, bà ta cảm thấy thật xui xẻo.
Sau khi Vu Hiểu Lan xem qua biết được cô vẫn chưa chết, cũng lười ở lại.
Bà ta xua tay rồi rời đi: "Được rồi, nếu con không có việc gì thì dì đi đây.
"Vừa định bước ra khỏi cửa, bà ta nhìn thấy hai mẹ con Trần Ngải Phương đang dắt một chiếc xe đạp bước vào, hai mẹ con lập tức nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc bén.
Trái tim Vu Hiểu Lan không khỏi khẽ nảy lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...