Thập Niên 70 Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng


“...!Quá muộn rồi, có lẽ bác sĩ trong thôn đã nghỉ ngơi rồi đúng không?” Trong trí nhớ, thôn Tú Hà có bác sĩ, nói là bác sĩ chân đất, y thuật nổi tiếng trong thôn xóm gần đây, tay nghề tổ truyền.
Hạ Yến lại kiên trì: “Không sao, tôi trả thêm chút thù lao.”
Đương nhiên không thể để người ta trả thù lao, Đồng Vãn không từ chối nữa, liếc hai người dưới đất, chần chừ: “Vậy bọn họ...”
“Chờ trời sáng tôi đưa họ đến đồn công an, nhưng không tạo ra tổn thương thực chất gì, chắc không nhốt được bao lâu.”
Giọng của Lâm Hoài Đông rất hồn hậu, nghe vào tai Đồng Vãn, khó hiểu mang theo chút ý an ủi, cô giương mắt nhanh chóng liếc người đàn ông có thân hình to lớn.

Anh giống như trong ký ức, ngoài đôi mắt đẹp và sóng mũi cao ra, còn lại đều bao bọc trong bộ râu dày không rõ lắm.
Nhưng, có lẽ do mấy lần anh đã cứu nguyên chủ, hoặc do anh từng là quân nhân, Đồng Vãn luôn có lòng đề phòng hơi nặng cũng không sợ người đàn ông có hơi hoang dã này.

Ngược lại cảm thấy rất yên tâm, thế là cô nặn ra nụ cười: “Cảm ơn anh...!lại phải làm phiền anh rồi.”

Hạ Yến: “ Ừ, cô về phòng trước đi, đừng ngủ, dùng khăn lông lạnh bưng chỗ đâu.”
“Được.”
Trở về phòng ngủ, Đồng Vãn đặt dầu hỏa lên chiếc bàn bốn góc, đổ nước vào chậu rửa mặt, vắt khăn lông, tùy ý đắp lên chỗ sưng.
Bây giờ là cuối tháng sáu, thời tiết đã bắt đầu nóng nực, nước trong chậu rửa mặt cũng không lạnh, thậm chí hơi ấm áp.
Sau khi bị đụng đầu, tốt nhất dùng băng đắp, bây giờ không thể nào có băng rồi.

Thật ra nước giếng rất lạnh, chẳng qua Đồng Vãn đã không có sức tới sân múc nước nữa.
Thật ra thì, cho đến giờ phút này, cô vẫn cảm thấy tay chân hơi nhũn ra.
Từ việc xuyên việt khó hiểu, sau đó gặp phải người xấu, đã tiêu tốn tất cả sức lực của Đồng Vãn.

Nếu không phải cần đợi bác sĩ đến, cô thật sự muốn ngả người đi ngủ.

“Đồng chí Đổng! Cửa có một chậu nước, cô dùng đắp vết thương trước đi.” Ngay lúc Đồng Vãn không trụ nổi, suy nghĩ có nên nhắm mắt nghỉ một lúc trước không, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Lâm Hoài Đông.
Đồng Vãn ngẩn ra, giơ tay lên vỗ gò má, để bản thân tỉnh táo hơn.
Lúc chống người đi ra ngoài, phát hiện trên mặt đất ngoài ngưỡng cửa đặt một chậu sứ mang đầy cảm giác thời đại, bên trong đựng nửa chậu nước, mà người đàn ông đó lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đồng Vãn ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò nước trong chậu, thoáng chốc, một cảm giác lạnh lẽo thấu người tấn công thẳng vào đáy lòng, giống như có ma lực, dập tắt sự sốt ruột cuối cùng trong lòng Đồng Vãn.
Cô khẽ cắn môi dưới, lại ra bên ngoài thăm dò mấy lần, vẫn không thấy gì cả, nhưng mà vô hình, tâm trạng của cô tươi đẹp hơn hẳn.
=
“...Tình trạng của cô hơi nghiêm trọng, não chấn động, nên nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.

Tôi không có thuốc, trời sáng đến chỗ bí thư xin thư giới thiệu, Hoài Đông đến huyện mua.” Sau một lượt chẩn đoán, bác sĩ thôn Trần Duẫn Đức đã hơn bốn mươi tuổi, da ngăm đen thân hình gầy nhom, nhìn giống như nông dân già cau mày chẩn đoán.
Đồng Vãn cũng không bất ngờ trước kết quả chẩn đoán này, nguyên chủ đã bỏ mạng rồi.

Nhưng não chấn động cũng nhẹ, cô nở nụ cười xấu hổ: “Cảm ơn chú Trần.”
Trần Duẫn Đức đối diện gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, trong lòng thở dài, cô gái này đúng là khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận